Tà sùng lập tức văng ra, Lam Vong Cơ quét ngang Tị Trần qua Vong Cơ cầm, cầm khí bắn tới tà sùng, Ngụy Vô Tiện phối hợp với tiết tấu của Lam Vong Cơ khống chế tẩu thi và tà vật bạo khởi chung quanh, Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao và các tu sĩ Kim gia khác diệt một đám tẩu thi. Kim Quang Dao phát hiện tà sùng chậm chạp không chịu đến gần trận Phong Ấn, thậm chí còn cố ý đuổi theo hắn, liền mạo hiểm lấy bản thân làm mồi dụ dỗ tà sùng vào trận. Lam Hi Thần vẫn phân tâm chú ý đến Kim Quang Dao, lại thấy Kim Quang Dao cầm Hận Sinh giết ra một đường máu chạy tới trận pháp, tà sùng cảm nhận được Kim Quang Dao chuyển động, điên cuồng né tránh cầm khí của Lam Vong Cơ công kích xông thẳng tới Kim Quang Dao. "Mau! Phong ấn lại!" Kim Quang Dao vừa chạy vào trong trận liền lấy Hận Sinh quyết đoán cắt một đường trên cánh tay mình, máu tươi chảy vào trận pháp phong ấn. Máu tươi là một loại chất kích thích đối với tà sùng ăn người hút hồn. Chúng điên cuồng rít gào, cũng mặc kệ trận pháp phong ấn dưới chân Kim Quang Dao chính là bẫy rập, xông thẳng vào mở cái mồm to như cái bồn máu muốn ăn sống Kim Quang Dao, nhưng chưa kịp chạm tới đã bị phù chú trên gia bào Lam gia Kim Quang Dao khoác ở trên người làm tê liệt, nháy mắt cả kinh lập tức lui ra sau, đang muốn công kích tiếp thì lại không thể động đậy. Tu sĩ Kim gia niệm chú ngữ khởi động trận Phong Ấn, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ hợp tấu khúc Trấn Tà tiến hành phong ấn, Kim Quang Dao nhân cơ hội chạy ra ngoài trận, hoa văn trong trận rất nhanh phát huy tác dụng, lại có máu tươi hiến tế, hiệu quả càng cao, tà sùng bị phản phệ trong chớp mắt hóa thành tro tàn. Chung quanh bắt đầu khôi phục trạng thái bình thường, sương mù từ từ tan đi. Lam Hi Thần giữ chặt cánh tay không bị thương của Kim Quang Dao kéo về bên mình, trong mắt mang theo phẫn nộ, khẩu khí lại vẫn như ngày thường: "A Dao, trước khi tới chúng ta đã nói rồi cơ mà! Tuyệt đối không cậy mạnh!" Kim Quang Dao cười rất vô tội: "Chẳng phải đã giải quyết rồi sao... Nhị ca, đệ có chừng mực, yên tâm đi." "A Dao..." Lam Hi Thần nghe Kim Quang Dao nói nhẹ như không liền có chút bực bội hắn không biết yêu quý chính mình, nhưng đối mặt với Kim Quang Dao y lại không phát tác được, thậm chí cao giọng một chút cũng không đành lòng, cuối cùng bất đắc dĩ nhíu mày: "Về sau không được như vậy nữa, nhớ chưa?" Ngụy Vô Tiện nhìn sắc mặt Lam Hi Thần vừa căng thẳng lại vừa bất đắc dĩ, nghẹn cười, nghĩ thầm Kim Quang Dao rốt cuộc làm thế nào mà bắt thóp được Lam Hi Thần đến vậy. Tà sùng giải quyết xong, Ngụy Vô Tiện liền lấy cớ đến Cô Tô mua rượu đi trước một bước, Lam Vong Cơ cũng lấy lý do về Vân Thâm Bất Tri Xứ đi theo sau Ngụy Vô Tiện một khoảng cách. Lam Hi Thần kiên trì muốn đưa Kim Quang Dao về Kim Lân Đài, Kim Quang Dao thừa nhận mình thực sự có tâm tư muốn làm mình bị thương, mục đích là giữ Lam Hi Thần ở lại lâu một chút, nhân cơ hội hỏi Lam Hi Thần chuyện liên quan đến Kim Trạch Húc. Cho dù từ khi vào Kim gia hắn chậm rãi nắm giữ thực quyền, về sau lại trở thành tông chủ, thậm chí là tiên đốc, cũng không hoàn toàn điều tra được toàn bộ sự việc về Kim Trạch Húc. Lam Hi Thần đưa Kim Quang Dao đến điện Phương Phỉ, lại nghiêm túc giúp Kim Quang Dao xử lý vết thương trên cánh tay. Ban đầu Kim Quang Dao không chịu, Lam Hi Thần biết Kim Quang Dao không muốn người khác nhìn thấy cánh tay đầy sẹo của mình, liền dịu giọng nói: "A Dao, ở trước mặt nhị ca không cần chú ý, nhị ca giúp A Dao xử lý vết thương trước đã." Kim Quang Dao nhìn Lam Hi Thần cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, lại nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn, trầm mặc một hồi mở miệng: "Nhị ca, huynh có biết... người tên là Kim Trạch Húc không?" Động tác của Lam Hi Thần dừng lại, giương mắt nhìn Kim Quang Dao: "A Dao sao đột nhiên lại hỏi vậy?" Kim Quang Dao cũng không giấu giếm Lam Hi Thần, một năm một mười thuật lại chuyện mình và Ngụy Vô Tiện bàn luận. Lam Hi Thần nghe xong, hơi hơi thở dài: "Năm đó trong Xạ Nhật Chi Chinh, Kim Trạch Húc bị lên án là gian tế sau đó xử tử hình, những thứ ông ấy lấy từ Bất Dạ Thiên bị điều tra ra đều bị thiêu hủy ở pháp trường." "Kim Trạch Húc là người cùng thế hệ với thúc phụ, lúc ta còn nhỏ có gặp vài lần ở Vân Thâm Bất Tri Xứ." Lam Hi Thần hồi tưởng lại bộ dáng của Kim Trạch Húc: "Về phần ông ấy có quan hệ tốt với ai... Ta cũng không biết nhiều về chuyện của ông ấy." "Có điều..." Lam Hi Thần như nghĩ đến cái gì: "Từng nghe thúc phụ nhắc tới, người này lúc sinh thời dường như cùng một tiền bối Lam gia... rất thân thiết." Ánh mắt Kim Quang Dao chợt lóe lên. "Thúc phụ và bọn họ đều là người cùng thế hệ, thậm chí là bạn học, tiền bối kia có quan hệ rất tốt với Kim Trạch Húc, sau khi ông ấy qua đời tiền bối liền xuất sư vân du tứ phương, cuối cùng ẩn cư ở trấn La Ân. Tiền bối kia có lẽ A Dao cũng từng nghe nói." Lam Hi Thần vừa nói vừa giúp Kim Quang Dao băng bó xong vết thương: "Trạch Khê đạo nhân, Lam Thừa Yến." Kim Quang Dao biết tiền bối Lam gia này. Trạch Khê đạo nhân, xuất thân Lam gia, vân du tứ phương vì bá tánh hàng tà trừ hại, sau khi ẩn cư ở trấn La Ân thì không còn ai biết tin tức về y nữa. "Trạch Khê đạo nhân vẫn luôn làm người thiện đạo..." Kim Quang Dao cảm giác hết đường xoay xở: "Không có khả năng..." "Có lẽ ta có thể thử đến thăm hỏi Trạch Khê đạo nhân xem thế nào?" Lam Hi Thần nói. Kim Quang Dao ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào không ổn, lại không thể nói rõ nơi nào kỳ quái, đành phải gật gật đầu: "Vậy làm phiền nhị ca." Bởi vì mấy ngày qua thường xuyên xuất hiện tà sùng, sau khi chuyện tà sùng ở trấn Liễu Kỳ qua đi, các đại gia tộc bắt đầu phòng bị lên, Âm Hổ Phù tái hiện một lần nữa rồi lại mai danh ẩn tích, tất cả khôi phục gió êm sóng lặng. Tô Thiệp báo cho Kim Quang Dao việc phòng bị của Kim gia đã cơ bản hoàn thành, hơn nữa vợ chồng Kim Tử Hiên đã tới Vân Mộng Liên Hoa Ổ, chuẩn bị đón Kim Lăng về Kim Lân Đài. Kim Quang Dao gật gật đầu, bỏ bức thư Ngụy Vô Tiện gửi đến mới vừa đọc xong vào lư hương đốt trụi: "Mẫn Thiện, bên Tư Thi Hiên có động tĩnh gì không?" "Tiết Dương tra thấy có dấu hiệu điều khiển Âm Hổ Phù, mà tung tích của những oán linh đến nay vẫn chưa điều tra được." Kim Quang Dao đè huyệt Thái Dương nhẹ nhàng xoa xoa, có chút mỏi mệt nhắm mắt lại: "Lát nữa ta phải đến chỗ Ôn cô nương một chuyến. Nếu Tử Hiên huynh và tẩu tử về Kim Lân Đài, nhớ chuẩn bị nước ấm tắm gội." Một khi oán linh ở Tư Thi Hiên và Âm Hổ Phù có liên quan đến nhau, liền chứng tỏ âm mưu đang nhằm thẳng vào mình. Tô Thiệp chắp tay lĩnh mệnh: "Vâng." Kim Quang Dao ra sau bình phong thay quần áo chuẩn bị xuất phát, Tô Thiệp vừa thấy y phục của người trước mắt, hít sâu một hơi: "Liễm Phương Tôn... Đây là..." "Bên ngoài đang nhìn chằm chằm vào Kim gia và Ngụy Vô Tiện, áo bào kim tinh tuyết lãng quá nổi bật sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết, ăn mặc thế này chỉ để che giấu tai mắt thôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]