Edit: jena
Không có phát sóng trực tiếp, người phẫn hận không chỉ có cư dân mạng mà còn có Đoạn Trì.
Thức trắng đêm sau khi bay bằng máy bay phản lực hắn cũng không gặp vấn đề, thậm chí với thể chất đặc thù của tộc Thiên Lang, cho hắn thức trắng ba đêm cũng chẳng si nhê.
Ngày mai là ngày nghỉ, hắn cũng không ngủ sớm, sau khi phòng phát sóng kết thúc thì dạo sang diễn đàn đọc bình luận, đọc từng từ từng chữ của đám người thèm thuồng bé con nhà hắn, thậm chí còn có người bắt đầu đu thuyền tà đạo Cảnh – Hồ.
Hắn khó chịu híp mắt, gửi tin nhắn cho Cảnh Tây: [ Khi nào em về? ]
Bên kia trả lời rất nhanh: [ Quay xong thì về. ]
Đoạn Trì: [ Bây giờ em đang ở trên xe nên dùng di động được hả? ]
Cảnh Tây: [ Anh đoán xem? ]
Đoạn Trì nhớ tới lúc trước trên phi thuyền, con thỏ nhỏ không hề chạm được vào di động nhưng Ất Chu vẫn có thể gửi tin nhắn cho mình, hẳn là bây giờ cũng giống vậy, hắn gửi tin: [ Tôi nhớ em. ]
Cảnh Tây chần chờ một chút.
Mấy hôm nay cả hai đều chia phòng ra ngủ, Đoạn Trì cũng luôn khắc chế, đây là lần đầu tiên hắn nói lên mong muốn của mình.
Hệ thống nhỏ không chờ chủ nhân ra lệnh, chủ động kiến nghị: "Bây giờ ngài có thể nhắn lại là "Tôi cũng nhớ anh." "
Cảnh Tây: "Hả?"
Hệ thống nhỏ ngậm chặt miệng.
Cảnh Tây đang tự hỏi không biết nên đáp lại thế nào, bên kia lại gửi thêm tin nhắn.
Đoạn Trì: [ Các em đi du lịch ở đâu? ]
Cảnh Tây: [ Ở một hòn đảo nào đó. ]
Đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sua-bug-o-vu-tru-tieu-thuyet/927496/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.