Edit: jena
Thông qua hệ thống nhỏ, Cảnh Tây đã biết được bọn họ đang ở đâu, lại nhắn thêm hai câu:
[ Anh cũng muốn như vậy ư? Cũng tốt, đỡ phải dằn vặt khổ sở. ]
[ Đừng thương cảm cho tôi, cùng đừng báo nguy, tôi muốn an tĩnh mà rời khỏi đây. Vĩnh biệt. ]
Bên kia, hai người thấy thế thì không kịp tổ chức lại ngôn ngữ, vội vàng cho thấy thái độ của mình, nói rằng nên giữ vững quyết định của mình, thế giới này chính là xấu xa như vậy đó, sống mà không bằng đã chết.
Cảnh Tây không đợi đến bước ngoặt "Nhưng mà...", nhanh chóng cắt gãy.
[ ??? Anh thế mà lại không khuyên bảo tôi? Còn khuyên tôi nhanh chết đi? ]
[ Tôi đúng là nhìn lầm anh rồi! ]
Hai người bên kia: "..."
Con mẹ nó, vì sao chứ!
[ Là cậu bảo muốn chết mà! ]
Cảnh Tây cong miệng cười, gõ gõ.
[ Tôi muốn chết và ai đó muốn tôi chết là hai chuyện khác nhau, hiểu không? ]
[ Tôi luôn xem anh là bạn bè, vậy mà không ngờ anh lại đối xử với tôi như vậy, anh quả thật làm tôi quá thất vọng, khiến tôi muốn chết cũng không còn hứng thú nữa. Từ nay về sau chúng ta cắt đứt liên hệ đi! ]
Hai người bên kia: "..."
Mày chết, mày con mẹ nó hiện tại chết ngay cho tụi tao!
Cảnh Tây đóng cửa khung chat, vui vẻ đi ra vườn tưới hoa.
Hệ thống nhỏ chú ý thêm một chút, thấy hai người kia copy đống tin nhắn của Cảnh Tây về, tiếp đó mở ra mấy quyển sách tâm lý học để dò. Nó quay sang nhìn bộ dáng thảnh thơi an nhàn của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sua-bug-o-vu-tru-tieu-thuyet/927481/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.