🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: jena
Cảnh Tây biết có chút khó khăn, nhưng vẫn không ngừng cố gắng cứu vãn: "Ai cũng chú ý đến Đoạn Trì, xem ta chỉ là người qua đường Giáp thì sẽ không để tên ta xuất hiện trên bản tin đúng không? Thay vào đó là dùng "sinh viên"?"
Hệ thống nhỏ sửa lại: "Là "sinh viên của đại học Cách Trách", tốt xấu gì cũng là trường có danh tiếng."
Cảnh Tây nghĩ thầm xong đời.
Hệ thống nhỏ tự thuật lại tình huống trước mắt.
Thành viên của xã đoàn trong lúc chờ đợi cứu viện cũng đã thảo luận qua việc này, còn có hai người đăng trạng thái lên vòng bạn bè. Trong trường có rất nhiều người si mê nhan sắc của Cảnh Tây, trên diễn đàn đang ầm ầm đến bảy tám topic liên quan, cư dân mạng cũng sẽ nhanh chóng đánh hơi được.
Cảnh Tây: "Tìm những bài đăng ảnh của ta và xóa đi."
Hệ thống nhỏ: "Tôi biết rồi."
Nó bất đắc dĩ: "Nhưng có lợi ích gì đâu? Cũng chẳng phải ngài và Đoạn Trì vụt ngang qua đời nhau giữa nhà hàng nữa. Nhan sắc của ngài như vậy, người trong trường chụp không biết bao nhiêu ảnh với video, tôi cũng không thể trắng trợn một lần xóa sạch được, dù xóa xong họ cũng đăng lên lại. Còn không ngài cứ để họ đăng lên đi, dù gì thân phận của ngài cũng không phải bí mật lắm."
Đoạn Trì mất tích và vòng tay báo động kêu, một trong hai tin đã là tin sốt dẻo nóng bỏng rồi, huống chi hai tin còn xuất hiện cùng lúc.
Thậm chí người ta còn chú ý tin sau hơn tin trước. Bấy lâu nay ai mà không tò mò "người định mệnh" của Đoạn Trì – người đứng đầu tập đoàn tài chính Ngân Lũy. Đặc biệt, thuốc trong vòng tay của Đoạn Trì còn áp chế hắn biến thân, hai người họ sinh tử khó nói, bây giờ người ở toàn bộ tinh cầu đều lót dép gặm dưa hóng hớt từng giây từng phút.
Lực lượng của cư dân mạng vô cùng khủng bố, nhanh chóng tìm được ảnh chụp của Ất Chu, bị nhan sắc của cậu làm đảo điên một vòng lại một vòng.
Càng thêm nhiều thông tin bị đào ra: tuy rằng có thể thi đậu vào trường danh tiếng, nhưng là một tên ăn chơi trác táng.
Bá đạo tổng tài cùng ăn chơi trác táng, tổ hợp này lại khiến cho người khác thêm điên cuồng; một bộ phận khác lại thấy giám đốc Đoạn xui xẻo; còn có bộ phận khác hướng thắc mắc về đại học Cách Trách, sao một tên ăn chơi trác táng như thế lại đậu được vào trường?
Bạn học cấp ba của Ất Chu cũng nhanh chóng ngoi lên mạng, phản bác: trước kia tính tình cậu lạnh nhạt, không thích cùng người khác giao tiếp, căn bản là không hề như vậy.
Mọi người bắt đầu tò mò, muốn biết nhiều hơn.
Gia đình họ Ất ở Khâu Tự tương đối có tiếng tăm, nhiều người nể phục, nhưng cũng có nhiều người khác muốn họ gặp phiền phức, đem sự tình gia đình họ phơi bày trên mạng.
Trong thời gian đó, AI đã xác định được vị trí của hai người Đoạn Trì, vẫn còn dấu hiệu sống.
Trên mạng lại một mảnh sôi trào.
Gì đây gì đây? Đây là cốt truyện vả mặt kinh điển đó!
Hai người họ còn sống, là muốn dội một gáo nước lạnh vào nhà họ Ất đúng không?
Còn vị thiếu niên kia, cậu thực ra không muốn làm một kẻ ăn chơi trác táng, mà là do bi thương phẫn uất cùng cực nên mới như vậy.
Thử nghĩ một chút xem, từ nhỏ đã không được cha yêu thương, nhưng vẫn không hiểu nổi nguyên nhân, còn ngây thơ dốc lòng học tập để khiến cha chú ý đến mình, cuối cùng biết được chân tướng tàn khốc năm xưa, cậu làm sao có thể chịu nổi?
Vì thế sau khi Cảnh Tây được AI cứu ra, ngồi vào khoang thuyền cứu viện đi ra ngoài, hệ thống nhỏ đang thuật lại diễn biến gà bay chó nhảy trên mạng nãy giờ.
"Hiện tại ai cũng cho rằng số ngài quá thảm, trái tim vụn vỡ bi thương trở nên cực đoan, dùng việc đàn đúm che lấp đi vết thương lòng, xung quanh càng náo nhiệt sôi động, ngài lại càng cảm thấy cô đơn lạc lõng." Hệ thống nhỏ nói: "Còn có nhiều người đã từng trải qua việc giống ngài nên vô cùng hiểu ngài."
Cảnh Tây: "Bước tiếp theo có phải là kêu ta đi khám tâm lý không?"
Hệ thống nhỏ dạo một vòng trên mạng: "Có, còn có nhiều người nữa bảo là giám đốc Đoạn về sau sẽ yêu chiều ngài."
Cảnh Tây: "Phản ứng của nhà họ Ất thì sao?"
Hệ thống nhỏ: "Cha và em trai ngài đang đến đây, có thể là muốn giảng hòa..."
Nó đang nói, ngữ khí chuyển sang kích động: "Em trai ngài thấy Kim Ngữ Mộng đang ở bên cạnh nam chính, ghen tuông đánh qua kìa!"
Cảnh Tây chú ý đến một điểm: "Bọn họ đều luôn ở bên cạnh nhau vậy à?"
Hệ thống nhỏ: "Đúng vậy, hai người xảy ra chuyện, bọn họ đều chờ đợi tin tức, ở cạnh nhau an ủi nhau vài câu."
Cảnh Tây thực vui mừng: "Đấy, ngươi xem, ta đã nói là miễn cưỡng xem như hoạn nạn có nhau mà. Ta bị hố một vố, nhưng vẫn chạy theo được cốt truyện ban đầu thôi."
Hệ thống nhỏ nín thin.
Chuyến đi này quả thật không vô dụng, chỉ có một trường hợp xui xẻo duy nhất là Cảnh Tây.
Hệ thống nhỏ: "Thân phận của ngài đã bị bại lộ, bây giờ xử lý như thế nào?"
Cảnh Tây: "Không xử lý gì, cứ để như vậy đi."
Sự tình đã phát triển đến bước này, muốn cứu cũng không thể cứu được gì.
Hơn nữa, để khai thác tiếp cốt truyện về sau, sợ rằng không có thân phận thích hợp để cậu sử dụng. Bây giờ thân phận này nổi tiếng cũng không hẳn là hỏng bét, ít nhất thì sau này muốn tiếp cận các nhân vật trọng tâm khác, cậu không cần chủ động làm quen nữa.
Khoang thuyền lặn xuống nước, thuận lợi đi qua sông ngầm, chậm rãi đi vào một đường hầm, le lói vài hạt sáng từ xa.
Càng lúc ánh sáng càng rõ, xung quanh đèn đuốc sáng trưng, vô số người nhìn về phía bọn họ.
Đoạn Trì liếc mắt nhìn đám truyền thông phía xa.
Di động của hắn đã khôi phục tín hiệu trên đường đi, hắn cũng đã nắm được tình hình căn bản lúc bấy giờ. Hắn nhận khăn lông từ nhân viên công tác, che chắn cho bé con nhà mình một chút, lại thấy cậu nâng tay lên.
Hai người liếc nhìn nhau.
Đoạn Trì tiếp tục giành khăn lông che cho cậu.
AI chữa bệnh chạy đến kiểm tra, xác nhận cả hai không có vấn đề gì, chỉ có trên tay của Cảnh Tây có vết thương nhỏ nhưng đã sớm cầm máu, vì vậy băng bó cho cậu một chút.
Nhân viên công tác dò hỏi ý kiến của bọn họ, thấy cả hai đều từ chối đi bệnh viện thì dẫn người ra xe.
Xe đậu ở một nơi khá trống trải, nhưng chờ sẵn xung quanh là truyền thông.
Thấy hai người đến, ống kính nhắm ngay bọn họ, bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Ở thời đại này, camera không cần người cầm điều khiển, vô cùng nhẹ, nhanh và tiện, độ phân giải cực cao, cho dù không đứng gần cũng có thể chụp vô cùng rõ nét.
Những người không thể đến hiện trường chỉ có thể xem ảnh qua mạng đã có thể chờ được đến lúc nhìn thấy thiếu niên sóng vai đi bên cạnh Đoạn Trì. Cậu bình tĩnh, đi bên cạnh giám đốc Đoạn mà không có chút nào sợ hãi, lo lắng, gương mặt đẹp đẽ, đặc biệt vô cùng ngoan ngoãn, an tĩnh.
Hai người mặc kệ truyền thông muốn phỏng vấn, mắt điếc tai ngơ leo lên xe rời đi.
Sự nhiệt tình của cư dân mạng không hề thuyên giảm, vẫn sôi nổi bàn luận, chép miệng công nhận giám đốc Đoạn quả thật là con cưng của trời.
"Người định mệnh" của Dị Lang giống như hộp quà bí ẩn vậy, cái gì cũng không biết trước được. Vận khí tốt thì người bên cạnh mình cả đời 100/100, vận khí kém thì...
Giám đốc Đoạn là người như thế nào? Tiền tài, địa vị, phẩm chất đều không có gì để chê bai, kết hợp cùng một sinh viên nổi bật danh giá. Nghe nói đêm qua cả hai đã ở bên nhau trong hang động tối tăm, nghe nói là giám đốc Đoạn là anh hùng cứu mỹ nhân, nghe nói là do ông trời mai mối cho bọn họ,.. Người người múa bút thành văn, cho ra đời mấy tập truyện đồng nhân nóng hổi!
Người nào đó là "hộp quà bí ẩn" ở trên xe thông báo cho đoàn trưởng mình ổn, lại nghe chỗ du khách chờ bên kia cũng có truyền thông, quyết định về khách sạn trước.
Đoàn trưởng cũng nghĩ như vậy, bây giờ đã là 1 giờ sáng rồi, đi qua đi lại chỉ mệt thêm cho cậu.
[ Biết cậu không sao là tụi tôi an tâm rồi. Cậu cứ đi về trước đi, tụi tôi sẽ sắp xếp về ngay. Nếu mệt thì cứ ngủ, ngày mai tính tiếp. ]
Cảnh Tây vừa muốn gõ tin, Đoạn Trì đã nhìn qua: Đến khách sạn Ngân Lũy không?"
Cảnh Tây suy nghĩ một chút rồi sảng khoái đồng ý.
Làm người không nên tỏ vẻ. Cậu không muốn ngày mai đang ngủ ngon bị người khác ùn ùn kéo đến làm phiền.
Cậu lại nói tình huống của mình với đoàn trưởng rồi đi theo Đoạn Trì đến khách sạn của tập đoàn Ngân Lũy.
Hôm nay người người nhà nhà ăn dưa hóng thị, người ở khách sạn cũng biết được địa vị đặc thù của thiếu niên này, không dám chậm trễ, cung kính đem người lên lầu.
Đoạn Trì nhìn cậu: "Hôm nay ở rồi mai ở không?"
Cảnh Tây: "Ngày mai rồi tính.". Cậu nhanh chóng về phòng, alo cho cộng sự thiểu năng của mình: "Bên kia em trai ta như thế nào rồi?"
Hệ thống nhỏ vô cùng cao hứng: "Mặt xám mày tro."
Cùng Cảnh Tây làm loạn một hồi, Ất Tuấn cũng tự biết bản thân mình là một tên tồi, không giống trong cốt truyện cũ luôn kiếm chuyện dây dưa với nữ chính, nhưng nhìn thấy nữ chính ở bên cạnh một người khác ưu tú hơn hắn, hắn vẫn là không chịu nổi chạy đến muốn quay lại với cô, thuận tiện còn chửi bới nam chính một phen.
Đoạn Tu Văn là một người văn nhã, nhưng cũng là do Đoạn Trì dạy dỗ, vẫn có chút phúc hắc.
Ất Tuấn vốn bực bội, còn khó chịu khi nhìn thấy mặt nam chính, tâm tình càng tệ hơn. May thay khi hắn muốn động thủ đã bị cha mình ngăn lại vì ông ta nhận ra trợ lý của Đoạn Trì đứng cạnh nam chính, thậm chí còn nhìn thấy hình bóng của Đoạn Trì ở nam chính.
"Em trai ngài biết nam chính là người thân của Đoạn Trì, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn."
Nó nói tiếc nuối: "Đoạn Trì luôn đem nam chính bảo hộ tốt, cậu ta cũng luôn khiêm nhường, vốn dĩ thân phận cũng không bị bại lộ sớm như vậy, hiện tại ai nha..."
Nhưng không sao cả.
Chỉ cần nam chính nữ chính có thể ở bên nhau, hệ thống nhỏ sẽ già mù giả điếc với những chuyện khác.
Đoạn Tu Văn không chỉ khai báo danh tính với hai cha con nhà họ Ất mà còn nói với cả đoàn trưởng.
Mọi người chờ đến giờ, có thể nhận thức được cậu đi cùng trợ lý của Đoạn Trì, vì vậy dứt khoát giải thích mối quan hệ của mình cùng Đoạn Trì. Cuối cùng, đoàn người trở về khách sạn ban đầu, còn nam chính thì về khách sạn của chú mình.
Khi cậu về đến nơi, Đoạn Trì vừa mới tắm xong.
Đây là căn phòng dành riêng cho Đoạn Trì, để hắn có thể đến mỗi năm, Đoạn Tu Văn đến cũng không có vấn đề vì cửa phòng đã có dấu vân tay.
Cậu thấy chú trong phòng ngủ, vội vàng đi qua: "Chú, chú có sao không..."
Lời chưa dứt, hắn thấy hình dáng của chú mình.
Trên đỉnh đầu chú có một đôi tai, áo tắm dài không che được cái đuôi, người thì đang đứng trước gương đánh giá.
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Đoạn Trì nhìn về phía cháu trai: "Chú không sao. Đi ngủ đi."
Đoạn Tu Văn "dạ" một tiếng.
Cậu đã có kinh nghiệm, chỉ cần chú có biểu hiện bất thường, khẳng định là có liên quan đến "mợ".
Tạo hình mới kia hẳn cũng là do "mợ", rốt cuộc hai người ở trong hang động làm trò gì vậy?
Cậu vuốt vuốt mặt, đóng cửa phòng lại giúp chú mình.
Phòng bên kia, Cảnh Tây cũng vừa tắm xong.
Nhờ hệ thống nhỏ, cậu biết được hai cha con nhà họ Ất cũng ở lại khách sạn này, nghĩ nghĩ có khả năng bọn họ sẽ đến nên gọi cho mình một ly rượu vang đỏ. Nhanh chóng, cậu nghe tiếng chuông cửa kêu lên.
Cậu đứng dậy mở cửa, nhìn thấy gương mặt lãnh đạm của giám đốc Ất, nhướng mày: "Không phải nói là cắt đứt liên lạc với con sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.