Edit: jena
Cảnh Tây: "Ta đã phá nát thành cái dạng này rồi còn kêu ta xử lý cái gì nữa?"
Hệ thống nhỏ: "Tôi còn tưởng ngài sẽ nhanh chóng tự mình rời khỏi đây..."
Cảnh Tây: "Phiền lắm, ta lại là người dễ mềm lòng, không thể thấy họ gặp chuyện lại giả bộ không biết gì."
Sau đó người "dễ mềm lòng" liền đối diện với bốn đôi mắt sáng quắc như dao kia hỏi: "Ảnh chụp được rất tốt đó, mọi người muốn xem thử không? Con sẽ copy qua cho mỗi người một bản giữ làm kỉ niệm."
Bốn người vốn là tức điên người đứng bên cạnh, nghe xong liền cảm giác được dây thần kinh trong não mình vừa đứt phựt.
Ất Tuấn vừa lau mặt vừa điên cuồng nhào đến, Cảnh Tây lại là một bộ thoải mái chạy trốn, đến một góc khuất giơ chân ra khiến hắn vấp ngã. Vài người thân trong nhà chạy đến đỡ người dậy.
Giám đốc Ất vì thể diện nên không muốn động thủ trước mặt những người này.
Chỉ là trong lòng không thể giữ bình tĩnh, hai tay siết chặt đến phát run. Ông thở hổn hển, điên tiết hỏi: "Chính do mày làm?"
Bé ngoan Cảnh Tây ăn ngay nói có, thành thật khai báo: "Đúng vậy đó."
Hai mắt giám đốc Ất lại đỏ ngầu lên, nín nhịn cảm giác muốn bóp chết cậu, gằn giọng hỏi: "Rốt cuộc mày muốn làm gì?"
Tiểu Huệ vô cùng thê lương khóc lóc kể lể: "Anh Chu, em cũng nghe lời anh sẽ quên Tiểu Tuấn, muốn bắt đầu một cuộc sống mới, vì cớ gì anh lại làm như vậy?"
Bé ngoan Cảnh Tây chưa bao giờ làm việc xấu, vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sua-bug-o-vu-tru-tieu-thuyet/242875/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.