Trần Vận Thành do dự một lát, anh không xuống xe, mà đặt tay lên mu bàn tay đang cầm vô lăng của Ninh Quân Diên, nói: “Đợi tôi một lát,” rồi quay đầu nhìn Quan An Lâm: “Còn chuyện gì nữa?”
Quan An Lâm nhìn Ninh Quân Diên, nhưng lại nói với Trần Vận Thành: “Anh xuống xe đi.”
Trần Vận Thành lại nhìn Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên chẳng nói gì, hắn chỉ tắt máy xe, sau đó giơ tay mở cửa xe, trông giống như đang muốn xuống xe.
Trần Vận Thành giật mình, anh không để ý vết thương trên lòng bàn tay, mà dùng sức kéo Ninh Quân Diên, nói: “Anh đừng đi.”
Ninh Quân Diên quay đầu lại nhìn anh.
Giọng Trần Vận Thành nặng thêm: “Anh không được đi!”
Ninh Quân Diên nhìn Quan An Lâm bên ngoài cửa xe bằng ánh mắt lạnh lùng.
Trần Vận Thành cúi đầu nhìn tay mình, nói: “Không biết có phải vết thương lại chảy máu hay không nữa.”
Ninh Quân Diên nhíu mày, nắm lấy cổ tay anh để anh buông mình ra, lật qua lật lại nhìn băng gạc trên lòng bàn tay anh, sau đó thả tay anh ra, nói: “Vậy cậu tự đi đi.”
Lúc này Trần Vận Thành mới thở phào nhẹ nhõm, anh nói: “Tôi sẽ nhanh quay lại.” Rồi mở cửa xuống xe.
Anh không đi xa, chỉ đứng bên cạnh chiếc xe, hỏi Quan An Lâm: “Còn chuyện gì nữa?”
Quan An Lâm hỏi: “Anh ta là ai?”
Trần Vận Thành nói: “Bạn tôi.”
Quan An Lâm nhìn chiếc xe đang dừng ở ven đường của Ninh Quân Diên, nói: “Anh có thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-y-lai-nguy-hiem/3150739/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.