Chương trước
Chương sau
Cung chủ Lăng Tiêu nhìn thấy Bành Chiến cuối cùng cũng rút ra Long Hồn Thần Kiếm, không khỏi vui mừng khôn xiết, sốt ruột nói: “Mau lại đây, dùng Long Hồn Thần Kiếm chém đứt sợi xích sắt này giúp tôi.”

“Được!” Bành Chiến cầm Long Hồn Thần Kiếm đi tới trước mặt cung chủ Lăng Tiêu, sau đó chém một nhát kiếm.

“Keng!” Long Hồn Thần Kiếm chém vào sợi xích sắt đang khóa chặt tay phải của cung chủ Lăng Tiêu, lập tức có tia lửa điện bắn ra bốn phía.

Long Hồn Thần Kiếm chém sắt như chém bùn, sợi xích sắt đứt liên hồi.

Tuy nhiên, khi Long Hồn Thần Kiếm tiếp xúc với sợi xích sắt, một nguồn năng lượng mạnh mẽ như dòng điện truyền đến cơ thể Bành Chiến, khiến anh bị điện giật ngã xuống đất bất tỉnh.

Lúc này, tay phải của cung chủ Lăng Tiêu đã được giải phóng, cô ấy xoay người nhặt Long Hồn Thần Kiếm lên, sau đó vung kiếm cắt đứt những sợi xích còn lại đang khóa trên người mình.

“Keng keng keng..."

Những sợi xích quấn quanh người cô ấy đứt đoạn liên hồi!

“Ha ha ha... cuối cùng hôm nay bản cung chủ cũng thoát khỏi xiềng xích rồi!” Cung chủ Lăng Tiêu ngửa mặt lên trời cười lớn.

Cười xong, cung chủ Lăng Tiêu đi thẳng tới một bộ xương khô trước mặt, đá một cước thật mạnh.

“Đồ thối tha! Trận chiến năm đó tao bị mày xiềng xích, mày bị tao độc chết, hiện tại bản cung lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời, còn mày đã biến thành bộ xương khô từ lâu. Cuối cùng tao vẫn là người chiến thẳng!”



“Cái gọi là danh môn chính phái của các người, cờ hiệu trảm yêu trừ ma của các người, tấn công cung Lăng Tiêu, đơn giản chính là muốn cướp Long Hồn Thần Kiếm và nhãn Long Huyết, đúng là vô sỉ!"

Nói xong, cung chủ Lăng Tiêu lại nhớ tới Bành Chiến, nhìn anh đang bất tỉnh, nói: “Nhóc con, tôi không lừa anh, anh thật sự có cốt cách tốt, thiên phú dị bẩm, là một kỳ tài tu luyện có một không hai.”

“Nể tình anh đã cởi xích giúp tôi, giờ tôi sẽ thực hiện lời hứa, truyền thụ tuyệt học cả đời của tôi cho anh.”

Nói xong, cung chủ Lăng Tiêu khoanh chân ngồi xếp bằng. xuống, kéo Bành Chiến đang bất tỉnh dậy, hai tay nắm lấy lòng bàn tay của anh, bät đầu truyền công.

Bành Chiến mơ mơ màng màng, cảm giác như đang mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ xuất hiện các loại chiêu thức võ thuật, kiếm thuật, bản cung, y thuật, độc thuật, thậm chí còn có thuật dịch dung, không ngừng ào ào chảy vào trong đầu anh.

Không biết qua bao lâu, cung chủ Lăng Tiêu buông bàn tay Bành Chiến ra, yếu ớt nói: “Được rồi, tôi đã truyền cho anh tất cả tuyệt học của cung Lăng Tiêu.”

“Anh đã có được một phần công lực của tôi lực của anh đã là hoàng giai sơ kỳ rồi.”

Do dự một lát, cung chủ Lăng Tiêu lại tháo chiếc nhẫn có màu đỏ như máu trên ngón giữa bàn tay phải của mình ra và nói: “Anh có duyên với cung Lăng Tiêu tôi, tôi cũng nên tặng nhẫn Long Huyết cho anh vậy.”

“Nhãn Long Huyết là một chiếc nhãn trữ vật, bên trong có chứa tất cả tuyệt học của cung Lăng Tiêu, trong đó có cẩm nang tu luyện bí kíp “Ngự hoàng quyết” của cung Lăng Tiêu, anh có thể lấy ra tu luyện, có thể tăng thêm thực lực cho anh.”

“Mặc dù anh có thể đè bẹp rất nhiều tên cao thủ trong thế tục băng thực lực hoàng giai sơ kỳ của mình, nhưng nếu gặp cao thủ tu luyện thì anh sẽ không chịu nổi một kích. Anh cần †u luyện nhiều hơn nữa mới có thể trở thành cường giả chân chính”



Nói xong, cung chủ Lăng Tiêu ấn ngón giữa tay phải của Bành Chiến lên mép Long Hồn Thần Kiếm, cắt nhẹ, máu lập tức chảy ra.

Sau đó, cung chủ Lăng Tiêu lại đeo nhãn Long Huyết vào ngón giữa bàn tay phải của Bành Chiến.

Máu trên ngón giữa bàn tay phải của Bành Chiến dính trên nhẫn Long Huyết, lập tức chiếc nhẫn phát ra ánh sáng đỏ kỳ lạ.

Khi máu của Bành Chiến hoàn toàn dung nhập vào nhẫn Long Huyết, chiếc nhãn lại khôi phục màu sắc bình thường.

“Tốt lắm, nhãn Long Huyết lại nhận chủ lần nữa rồi, giờ anh đã là chủ nhân của chiếc nhẫn này, sau này anh muốn cất giữ thứ gì cứ để vào trong chiếc nhẫn này, cũng có thể lấy ra bất cứ lúc nào, rất thuận tiện.”

“Tôi cũng sẽ để lại Long Hồn Thần Kiếm này cho anh dùng. Chờ anh tỉnh lại, có thể dùng ý niệm cất Long Hồn Thần Kiếm vào trong nhãn Long Huyết để tiện mang theo.”

“Bây giờ không những anh đã được truyền thừa tất cả tuyệt học của cung Lăng Tiêu, lại còn có được hai bảo vật trấn cung là Long Hồn Thần Kiếm và nhẫn Long Huyết, anh đã là truyền nhân duy nhất của cung Lăng Tiêu, hy vọng sau này anh sẽ làm rạng danh cung Lăng Tiêu.”

“Còn nữa, anh phải nhớ kỹ, phụ nữ sẽ không ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của anh. Nếu anh vì người phụ nữ mình yêu mà chiến đấu, người phụ nữ đó sẽ càng giúp tăng tốc độ rút kiếm của anh!”

“Mặc dù cung Lăng Tiêu không phải danh môn chính phái gì, nhưng cũng không làm chuyện gì thương thiên hại lý. Được rồi, những gì nên nói tôi đã nói xong, tôi phải đi đây, anh hãy tự lo thân mình đi.”

Nói xong, cung chủ Lăng Tiêu phất tay áo, bay lên, bay ra khỏi động Khoá Yêu.

Ngay khi cung chủ Lăng Tiêu vừa rời đi, Bành Chiến lập tức tỉnh dậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.