Trong lòng thiếu nữ mười tám luôn có bạch mã hoàng tử. Và Trần Nghiên cũng không ngoại lệ.
Tình yêu mà cô ấy hướng đến như một nghỉ lễ, như câu chuyện lãng mạn, cũng giống như lâu đài trên không, nó không có thật.
Dù sao một người đàn ông có vĩ đại đến đâu chăng nữa cũng không cách nào giống hết trăm phần trăm trong tưởng tượng của cô ấy.
Nhưng vào giây phút ấy.
Trần Nghiên nhìn theo bóng lưng của người đàn ông kia, tim bất giác đập thình thịch.
Cô ấy không thấy mặt chính diện và sườn mặt mà chỉ thấy một cái bóng lưng với tư thế đánh đàn, nhưng chính nó lại đúng lúc giáng tiếng sét ái tình vào lòng Trần Nghiên.
“Hân Hân, cậu có tin duyên phận không”, ánh mắt Trần Nghiên dại ra.
“Cậu nói cái quỷ gì thế?”
Lưu Hân Hân nhìn theo ánh mắt của Trần Nghiên rồi lắc đầu bảo: “Biết đâu chỉ có cái bóng lưng đẹp thôi, vừa quay đầu sẽ hù chết cậu đấy!”
“Không, cảm giác ấy rất kỳ diệu, tớ không cách nào hình dung cả, chỉ cảm thấy rất tuyệt vời, không hề liên quan tới việc người ta có đẹp trai hay không, nó không liên quan là bao”, Trần Nghiên nói.
Đàn ông biết đánh đàn piano có rất nhiều, trong đó có biết bao nhiêu người đẹp trai rạng ngời.
Nhưng chưa từng có người nào đem đến cảm xúc vi diệu như vậy cho Trần Nghiên.
“Đừng mê trai, người ta đã chờ chúng ta lâu rồi, nếu không được thật thì lát nữa đến xin số liên lạc sau, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ty-buong-tha-cho-de-di-ma/3589903/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.