Tân Nguyên không thèm để ý tới ánh mắt của người ngoài, chỉ cười nói với Hạ Vấn Oánh: "Xem đi, tôi đã nói không có việc gì rồi mà, sao cô động tí là khóc thể”
Gương mặt Hạ Văn Oánh đỏ bừng, nhanh chóng thẹn thùng quay đầu sang chỗ khác, lòng thầm thở phào.
Sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, Tân Nguyên bước. thẳng ra phòng học.
Hạ Vấn Oánh mấy lần muốn nói lại thôi, sờ tờ tiền mặt số nhỏ đầy nếp nhãn, định bụng mời Tăn Nguyên ăn một bữa nhưng cuối cùng lại không dám nói ra.
Trần Nghiên đuổi theo sau anh: “Tân Nguyên, anh tử đã, tôi muốn nói chuyện với anh, chúng ta đi đâu đó nói rõ ràng đi"
“Tôi với cô thì có gì để nói chứ?”
Tân Nguyên càng lúc càng mất kiên nhân: “Từ lúc cô vứt bức tượng gỗ kia vào thùng rác, chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi, tôi cần phải nói trắng ra, phải làm tổn thương lòng tự trọng của cô, cô mới vừa lòng phải không?”
“Đừng giả vờ, anh làm vậy có thấy mệt không?”
Trần Nghiên nhíu mày nói: “Cả hai đều đã là người trưởng thành rồi, không cần ngây thơ như vậy, anh đi học mà trao đổi giấy với Hạ Văn Oánh chẳng phải để tôi ghen sao, sao tôi lại ghen chứ, anh làm ảnh hưởng đến việc học của người ta như vậy thì đừng có mơ tưởng đến tôi nữa được chứ?”
Tân Nguyên không biết phải nói gì, chỉ bước chân nhanh hơn, bóng người dần khuất ở góc cua.
Trần Nghiên giậm chân, tức tối nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ty-buong-tha-cho-de-di-ma/3589897/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.