Tân Nguyên cảm nhận được vô số ánh mắt tới từ bốn phương tám hướng, anh chợt ý thức được rãng mình không có cách nào sống ẩn được.
Anh vốn thầm nghĩ răng đến đây thử vận may tìm tam sư. tỷ, tiện thể trải nghiệm cuộc sống học sinh, chỉ thế thôi không hơn không kém.
Hành động của Hạ Vấn Oánh đã khiến bầu không khí trong. lớp học tràn ngập mùi thuốc súng.
May thay giáo viên bộ môn đi vào, mọi người đành thu ánh mắt của mình lại
Tân Nguyên nhìn Hạ Văn Oánh, nhỏ giọng hỏi: “Cô muốn bày tỏ lòng biết ơn với tôi à?”
Hạ Vấn Oánh gật đầu, trên lớp không dám nói câu nào mà chỉ viết một dòng chữ trên tờ giấy: tôi thật lòng biết ơn anh, nếu không nhờ có anh, giờ có lẽ tôi đã tự sát rồi...
Tân Nguyên bất ngờ.
Anh hồi tưởng lại chuyện tối qua, sâu trong ánh mắt Hạ Văn Oánh chứa đầy sự tuyệt vọng vô cùng tận.
Nếu cô ấy đi tới kết cục kia chắc hẳn cũng sẽ không nguyện lòng sống tạm đến cuối đời.
“Chuyện nhỏ thôi mà”.
Tân Nguyên ghi bốn chữ trên tờ giấy, không tiếp tục nói chuyện gì nữa
Hạ Vấn Oánh nhìn bốn chữ kia mà chợt thất thần, chữ viết ấy... nói anh là nhà thư pháp chắc cũng không quá đâu nhỉ?
Cùng lúc đó.
Ánh mắt lớp trưởng Trình Đào thi thoảng sẽ liếc qua chỗ Hạ Văn Oánh.
Khi phát hiện Hạ Văn Oánh trao đổi giấy với Tân Nguyên thì lòng cậu ta chợt nảy lòng ghen ghét khôn cùng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ty-buong-tha-cho-de-di-ma/3589894/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.