Dưới chân núi.
Tân Nguyên vác ba lô trên vai, đi dọc theo dòng suối, chuẩn bị lên trấn ngồi xe buýt đi đến thành phố Vân.
Dược hiệu trong cơ thể nhờ có chân khí khai thông đã tiêu tan hơn phần nào.
“Tiểu sư tỷ xem thường công lực của em rồi, chị quá ngây thơ”.
Tân Nguyên đắc chí thì thầm trong miệng. Đúng lúc này.
Một chiếc xe Audi màu trăng chậm rãi đi tới, dừng ngay bên dòng suối.
Cửa kính ở ghế phụ chậm rãi hạ xuống lộ ra gương mặt non nớt của một thiếu nữ đang tuổi hoa, vẻ đẹp còn lâu mới bì kịp các sư tỷ, nhưng cũng tính là xinh đẹp trong lớp người, ghế lái bên cạnh là một người tài xế tuổi trung niên.
Khi thấy Tân Nguyên, cô gái nhíu mày.
Chiếc áo sơ mi màu đỏ, cái quần vải với dép cao su kiểu quân đội màu xanh biển, trên quần còn có vài mảnh vá.
Kẻ quê mùa nào từ đâu chui ra thế này.
“Nè”.
Cô gái bĩu môi, hỏi: “Biết đường đến thôn Đại Nho không?”
Tân Nguyên kinh ngạc hỏi: “Cô đến thôn Đại Nho làm gì?”
Cô gái mất kiên nhẫn đáp: “Bạn thân của tôi bệnh cũ tái phát, bảo rằng trong thôn Đại Nho có một lão đạo sĩ tên Thanh Vân Tử là một thần y, tôi đến đây mời ông ấy xuống núi chữa bệnh”.
Trùng hợp đến vậy sao?
Tân Nguyên vô cùng bất ngờ: “Bạn thân của cô có phải là Trần Nghiên hay không...”
“Sao anh biết!”, cô gái sững sờ.
“Thanh Vân Tử là sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ty-buong-tha-cho-de-di-ma/3589883/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.