"Mà chị xinh đẹp, chị và anh em có hiểu lầm gì sao?" Lăng Trường Ninh vừa cắn hạt dưa ăn vừa hỏi.
An Kiều: "Hả? Không... không có."
"Vậy sao? Từ lúc em giúp chị trả áo cho anh em, mặt anh ấy liền quay về như trước đây?"
"Quay về như trước đây?"
Lăng Trường Ninh gật đầu như búa bổ, "Chính là mặt lạnh tanh như băng, không có biểu cảm gì. Thậm chí còn thấy được ánh mắt muốn gϊếŧ người của anh ấy nữa. Chị không biết đâu, đáng sợ lắm."
An Kiều bật cười, có ai nói anh trai mình như vậy không chứ?
"Nếu hai người không có hiểu lầm thì tốt rồi. Chị đừng thấy anh em như vậy mà sợ hãi nha, thật ra anh ấy là người ngoài lạnh trong nóng, cũng không đáng sợ như những gì báo chí hay viết đâu." Lăng Trường Ninh sợ chị xinh đẹp có ấn tượng không tốt với anh trai mình, bèn lẩm bẩm nói.
An Kiều vô thức gật đầu: "Thật ra cũng không đáng sợ đến vậy."
Liếc thấy An Kiều không có thái độ chán ghét anh trai mình, Lăng Trường Ninh liền yên tâm.
Xem ra ông anh đáng thương của mình vẫn có cơ hội!
"Được nghỉ không tụ tập với bạn bè, mà chạy đến chỗ chị, không buồn chán à?" An Kiều vừa bật bếp lên, vừa tìm chủ đề trò chuyện với cô nhóc.
Lăng Trường Ninh cười nịnh nọt, "Tụ tập với bạn bè buồn chán chết đi được, nên em chạy đến đây với chị xinh đẹp còn hơn."
An Kiều thấy vậy liền hỏi, "Sao thế? Ở trường có vấn đề gì à?"
"Em không hoà nhập được với mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tuong-phung-dep-de/1072032/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.