Nevada thầm nghĩ ngồi lắc lư trên lưng lạc đà sao mà giống y như ngồi trên ngọn sóng. Cô khó mà tưởng tượng được những chuyện đang diễn ra là sự thật, giờ đây cô đang ngồi ngất ngưởng trong kiệu trên lưng lạc đà. Kiệu được bện bằng sợi gai nhuộm màu, có màn che phía trên.
Loại kiệu này chỉ những phụ nữ thuộc đẳng cấp cao nhất trong xã hội Saharan mới được sử dụng. Phụ nữ các giới tầng khác ra đường phải đi bộ, choàng khăn che mặt màu xanh dương hay theo kiểu Hồi giáo phủ kín toàn thân bằng áo choàng haik. Nhờ vào mấy quyển sách đọc trên tàu cô biết được tên loại áo choàng làm bằng vải giống như vải lều này.
Nhưng mớ sách vở đó đâu có giúp cô chuẩn bị tinh thần đón nhận một chuyến khởi hành kỳ thú đến thế sau khi xuống tàu. Dường như trong chuyến đi này cô không còn là cô nữa mà chỉ là một vật sở hữu của Tyrone. Khi tàu đi dọc theo miền duyên hải Ma Rốc, cô phải hạ mình hỏi mượn anh vài quyển sách. Cô đã quá chán với cảnh ngồi hờn giận trong cabin mà dường như càng lúc càng chật chội tù túng với hàng lô rương quần áo mở tang hoang, hay là đi qua đi lại trên boong mà không ai đoái hoài đến mình.
Cái nhịp điệu đơn độc đó chỉ gián đoạn khi cô phải xuống bếp nấu nướng. Thật không còn gì khổ bằng đứng nhìn những món ngon lành nấu nướng riêng cho Tyrone trong khi phần chừa cho cô thì toàn là đồ sống, phải tự nấu lấy.
“Tôi ghét nấu nướng quá!” Nevada
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-trung-phat-mot-ho-ly-tinh/1415768/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.