“Gu...”
Ngay khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy những cơn đau đồng loạt chạy trên khắp cơ thể.
“Naofumi-sama!”
Tôi mở mắt ra, và nhỏm người dậy. Raphtalia đang ngủ trên cái ghế bên cạnh cũng bừng tỉnh.
“Ta không sao.”
Rất có khả năng nếu không có chiếc khiên, sẽ không còn khả năng phiên dịch ngôn ngữ nữa, thế nhưng chiếc khiên... Ngay cả khi không còn tồn tại ở bên cạnh tôi, nó vẫn đang cho tôi mượn sức mạnh.
Tôi chịu đựng cơn đau và đứng dậy.
Cảm giác cứ như nỗi đau đang dần dần rơi ra khỏi cơ thể.
“Ren và những người khác đang trong buổi hội nghị à?”
“Vâng... Sau khi đó, chúng ta đã chạy thoát được, nhưng sư phụ thì...”
“Ta biết rồi.”
“Rafu~”
Raph-chan chui ra từ dưới gầm giường và nhảy lên người tôi.
Tôi bắt đầu vuốt ve nó, và nói.
“Ta không sao. Tốt lắm nhóc. Nhờ ngươi mà chúng ta đã có thể trốn thoát.”
“Naofumi-sama?”
“Ngay cả khi bị mất ý thức, ta vẫn có thể cảm nhận được thế giới thông qua vũ khí. Ta đại khái nắm được tình hình rồi. Nữ Hoàng... Đã... Đúng chứ?”
“... Vâng. 2 ngày sau khi rời Faubley... Việc trị liệu không có kết quả...”
“Hiểu rồi.”
“Hiện giờ, Melty-chan và Firo-chan đều đang tham gia lễ tang.”
“...”
“Ngài định làm gì?”
“Định sẽ đánh thức ‘Hiệp Sĩ đang nhắm mắt cuối cùng của hiện tại’.”
Toàn thể nhân dân của quốc gia đều tham gia lễ tang, ai ai cũng đang khóc.
Dĩ nhiên, phân biệt xem ai khóc thật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-troi-day-cua-khien-hiep-si/2915399/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.