Tôi đang ở đâu đây?
Vì sao tôi lại có thể biết được mọi việc đang diễn ra ở xung quanh mình?
Nhưng ngay khi thấy bóng dáng của nguời đó, tôi bỗng không thốt nên lời.
“Atlas...”
“Vâng.”
Atlas vốn đã chết đang lơ lửng ở trên không ngay trước mắt tôi.
Tôi cần phải xác định xem con bé có phải là thật hay không, nên tôi... Trước tiên, thử ôm một cái.
“A... Tâm nguyện của em... Mục tiêu cả đời em...” (*´д`) ~♥
Phản ứng như vậy thì quả là ‘hàng thật’ rồi.
Cho dù là vậy, con bé này đúng là chết đi cũng chẳng chịu thay đổi chút nào.
Không, có lẽ con bé chỉ là một ảo ảnh được tạo ra từ ký ức của tôi thôi.
“Đây là nơi được gọi là thế giới bên kia phải không?”
“|Naofumi-sama, xin hãy ôm chặt em hơn nữa đi.” (*´д`) ~♥
“Đủ rồi. Hãy nói ta nghe.”
Có cảm giác giống như là linh hồn tôi đã thoát ra khỏi cơ thể.
Bởi vì tôi vẫn có thể nghe hoặc nhìn, nên chắc hẳn là mình vẫn chưa chết, vậy thì có thể tôi đang ở trong trạng thái chết não.
Thật khó chịu. Tôi rời khỏi thế giới như một kẻ thua cuộc.
Chết sau khi bị đánh bầm dập đến thế này, đó chẳng phải là điều tôi muốn.
Tôi cứ ngỡ rằng sau khi chết, mình sẽ phải vào địa ngục, nhưng thế giới của nguời đã chết chỉ vẻn vẹn thế này thôi sao?
Không gian kỳ lạ này không thể nào là thiên đường được.
“Về câu hỏi ‘Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-troi-day-cua-khien-hiep-si/2915394/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.