Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ngài dự định đến chỗ nào tiếp theo?”

“Anh nghĩ anh phải đi gặp người anh chẳng hề muốn gặp.”

“Cái gì?”

“Eh-?”

“C-Chỗ nào vậy ạ?”

Raphtalia nhìn vào con đường mà tôi đang định đi. Em ấy dường như hiểu ý tôi muốn nói đến ai. Em ấy thở ra một hơi dài.

Tôi ngạc nhiên là em ấy có thể nhận ra được từ câu nói đó. Em ấy là một Esper à?

... Chắc em ấy đã thấy được điều này rồi sẽ xảy ra lúc tôi nhận được vùng đất.

“Ngài định bán Firo sao?”

“Người đàn ông đó thực sự đáng sợ vậy sao?”

Firo dường như cũng hiểu. Con bé nhìn vào tôi với đôi mắt của một chú cún bị bỏ rơi.

Firo bình thường thường hành động khá vô tư, nhưng tôi đoán con bé có một tổn thương tinh thần ở nơi đó.

Mặc dù tôi nghĩ con bé có thể giết người đàn ông đó ngay lập tức nếu con bé có ý định đó.

Không phải đó là hiện tượng cột chân của một con voi vào cái cây lúc còn non, nên nó không cố chạy đi vào lúc trưởng thành? [1]

Nó có lẽ là thứ gì như vậy.

“Bình tĩnh, anh không định bán ai hết.”

“Vâng ạ...”

“Eh? Hả?”

Rishia... Con bé là một quý tộc nên con bé chắc chắn biết.

Cho dù là một quý tộc hết thời. Nhưng vẫn có khả năng là con bé không biết.

Tôi băng qua một con hẻm và dừng lại ở trước cái lều quá-quen-thuộc.

“Ồ?...”

Người buôn nô lệ, người tôi không hề muốn gặp, đang đứng ở đó như đang chờ đợi một người khách nào đấy.

Nghĩ về điều này thì có rất ít người lại ra ngoài để mua nô lệ vào ban ngày như thế này.

Ở trong thị trấn thì con người này nổi tiếng với cái tên một Người Buôn Ma Thú hơn.

“Không phải ngài Khiên Hiệp sĩ đấy sao. Cũng được một khoảng thời gian khá lâu mới gặp lại ngài. Tôi đã nghe nhiều về chiến thắng của ngài.”

“Phải, lâu rồi không gặp.”

“Tôi đã nghĩ ngài đã quên tôi rồi chứ.”

“Ta sẽ không thể quên được một người ám muội như ông kể cả nếu ta cố gắng.”

Thật sự khó mà có thể quên được người đàn ông này. Ông ta có một kiểu hào quang dị thường.

Đó là một cảm giác tương tự như với một nhà buôn đồng phạm vậy.

Tôi chắc rằng ông ta cần cư xử như thế để tiếp tục công việc kinh doanh này.

Lần cuối cùng tôi đến đây là khi tôi mua bộ móng vuốt của Firo. Đó cũng là khoảng thời gian mà tôi bị cấm sử dụng Thăng Hạng.

Vào lúc đó, tôi đã cố bỏ trốn đến Silt Welt hay Shield Freiden để Thăng Hạng cho Firo và Raphtalia.

Tôi tin rằng người đàn ông này có vài mối liên hệ với Nữ hoàng... Mặc dù hắn ta chưa bao giờ gặp mặt riêng với bà ta.

“Ông có vẻ khá là bận rộn. Ta đã không nghĩ ông sẽ có mối quan hệ không minh bạch với chính quyền đất nước này.”

“Điều đó không thay đổi sự thật tôi tiếp cận ngài Khiên Hiệp sĩ vì tôi thấy ngài đáng để tôi quan tâm.”

“Phải, ta nhận thức được điều đó.”

“Giờ thì, tôi có thể giúp gì cho ngài hôm nay?”

“Đó là về công việc thực sự của ông.”

“Oh!”

Đôi mắt Người Buôn Nô Lệ sáng lên một lúc.

Ông ta kích động về điều gì vậy chứ? Đừng nghĩ rằng sẽ dễ dàng mà lừa gạt được tôi.

Có phải ông ta vui mừng vì một người nổi tiếng như tôi đang cùng chiến đấu với những nô lệ của ông ta?

Kể cả đây là sự thật, điều đó không có nghĩa là những người nô lệ đó mạnh mẽ vì tôi mua họ từ ông, ông biết chứ?

“Ngài đang tìm trong mức giá nào?”

Hiện tại, tôi có 5000 đồng bạc còn lại từ số tiền mà Nữ hoàng đưa tôi.

Tôi sẽ cần Lão già làm thêm vài món vũ khí nữa, nên tôi không nên tiêu quá nhiều ở đây.

“Bây giờ, ta muốn mua vài nô lệ Á Nhân với giá khoảng 3000 đồng bạc. Nếu có thể, ta muốn họ ở Lv thấp.”

“Ngài dự định dùng họ làm gì?”

“Tại sao ta cần phải nói với ông?”

“Tôi biết rồi. Ngài đã nhận được vài vùng đất và cần nô lệ ở đó.”

“Ta nghĩ ta đã nói điều này trước đây, nhưng đừng hỏi những điều mà ông đã biết rồi.”

Thực sự thì con người này biết được bao nhiêu...? Nếu ông ta nói tôi rằng ông ta có thể thấy được tương lai, thì tôi có lẽ cũng tin ông ta đấy.

“Xin hãy đi vào đây.”

Người Buôn Nô Lệ dẫn tôi ra sau ngôi lều.

Lúc chúng tôi bắt đầu đi theo ông ta, Firo kéo áo tôi lại.

“Gì thế?”

“... Em không muốn đi.”

Dường như bóng tối trong ngôi lều và mùi hôi khơi lại chấn thương tinh thần của con bé.

Tôi đã quen với nó, nhưng tôi cũng biết rằng nó không phải là mùi dễ chịu gì.

“Em có muốn đợi ở đó không?”

“Vâng...”

Firo gật đầu lúc con bé tình cờ thấy chỗ trưng bày trứng ma thú.

Em biết chứ Firo, đó là chỗ chúng ta lần đầu gặp em đấy.

Đừng ăn mấy cái đó, tôi cảnh báo con bé, khi tôi tiếp tục đi theo Người Buôn Nô Lệ.

“Um... Chúng ta đang tìm thứ gì vậy?”

“Chúng ta sẽ mua những người cùng tình cảnh như em.”

“Fueeee!?”

“Mặc dù đã lụi bại, em vẫn là một quý tộc, đúng không? Và trước khi Itsuki cứu em, em đã ở trong một tình thế tương tự, đúng không? Hãy đọc tình huống đi.”

Đất nước này có một ngành thương mại nô lệ đang hoạt động. Quý tộc và những kẻ giàu có khác chắc biết rất rõ tồn tại của nó.

Tại sao Rishia lại ngạc nhiên như vậy?

Có phải con bé ngốc nghếch đột xuất?

“C-cái này... Em chưa bao giờ nhận ra.”

“Nhưng họ không buôn bán con người.”

“Em hiểu...”

Chúng tôi đi theo Người Buôn Nô Lệ, và dừng chân gần những chiếc cũi, nơi mà tôi lần đầu nhìn thấy Raphtalia.

“... Đây là nơi số phận của em đã thay đổi...”

Tôi cũng đang hồi tưởng lại lúc đó.

Mặc dù không phải là một thời gian dài, vẫn có cảm giác như nhiều năm đã trôi qua.

“Để tôi lựa chọn vài nô lệ nằm trong số tiền của ngài. Tôi còn giảm giá một ít cho ngài.”

“Thật hào phóng làm sao.”

“Tôi nghe rằng ngài đang khởi đầu một thị trấn khá thú vị. Điều này thật kích thích! Có thể ngài sẽ trở thành vị khách xộp nhất của tôi sau này.”

“À thì... Ta chỉ đến đây để đáp ứng nhu cầu của ta thôi.”

“Mặc dù việc buôn bán ngày nay dường như đang tiến triển chậm chạp, tôi cũng đã kiếm được lợi nhuận lớn nhờ vào danh tiếng của ngài Khiên Hiệp sĩ.”

“Ý ông là sao?”

“Suốt cuộc thương lượng. Nếu tôi nêu tên ngài ra, họ cho rằng những nô lệ mới của họ trở nên như những người đồng hành của ngài. Kể cả nếu tôi có tăng giá thì họ dường như vẫn chủ tâm mà chấp nhận nó.”

Raphtalia đã tự mình có được khá nhiều danh tiếng suốt trận chiến vừa rồi.

Em ấy vượt trội hơn hẳn toàn thể quân đội đại lục. Nếu họ biết đây là nơi bán em ấy, tôi chắc rằng việc buôn bán nô lệ sẽ được tăng lên rất nhiều.

“Ah, bên cạnh đó, cũng có một loại nô lệ khác ta muốn mua.”

“Ngài hứng thú vào loại gì?”

Để trả lời cho câu hỏi của Người Buôn Nô Lệ, tôi chuyển ánh nhìn của mình qua Raphtalia.

Tôi áp sát đầu mình vào đầu em ấy và khoác tay mình qua vai em ấy.

“C-Chuyện gì vậy ạ?”

“Raphtalia, có người nào ở đây đến từ ngôi làng mà em từng sống không? Anh không quan tâm về giá cả, chọn bất cứ ai mà em nhận ra.”

“!?”

Raphtalia mở tròn mắt trong sự ngạc nhiên.

“U-um... Ngài thực sự đồng ý với chuyện đó?”

“Em đang nói gì vào thời điểm này vậy? Dùng những người từng sống trên vùng đất đó là lựa chọn phù hợp nhất cho việc xây dựng lại. Họ có lẽ sẽ chống đối một chút, nhưng mục đích chính của chúng ta bây giờ là tái định cư vùng đất.”

Raphtalia chắc chắn có mong muốn trở lại ngôi làng mà em ấy từng sống, chôn giấu ở sâu trong lòng em ấy.

Điều này nảy ra trong đầu tôi khi tôi thăm mộ với Raphtalia. Tôi cần phải làm nhiều điều để khi tôi rời thế giới này, Raphtalia vẫn còn một nơi để gọi là nhà. Kể cả nếu tôi mất...

Đương nhiên, đó không phải là lý do duy nhất của tôi.

Ngôi làng trước đây của Raphtalia nằm trên bờ biển, và những ngọn núi cách nơi đó khoảng vài giờ đi bộ.

Bởi vì có người từng sống ở nơi đó, đất tương đối bằng phẳng và sẵn sàng cho nông nghiệp.

Đó là nơi hoàn hảo để thử nghiệm nhiều thứ.

Bởi vì Đợt sóng Tai Ương xảy ra tại nơi đó, tôi sẽ không phải đá người nào ra khỏi nhà của họ nữa. (Ồ xấu đến thế đấy =[[)

“Oh, Người Buôn Nô Lệ, liệu ông có thể dò hỏi cửa hàng mà ông mua được Raphtalia? Ta định sẽ mua lại những nô lệ từ những quý tộc nếu bắt buộc. Họ chắc chắn sẽ vui lòng mà từ bỏ nếu ông đề cập đến Khiên Hiệp sĩ.”

Sự nổi tiếng của tôi đang tăng ở đất nước này. Chẳng có lí do nào tôi không nên lợi dụng điều đó.

“Ngài dự tính thúc đẩy những nô lệ của ngài bằng cách đưa chúng trở lại quê nhà cũ, trong khi đó bắt chúng làm việc? Quá trình tư duy của ngài Khiên Hiệp sĩ thật làm tôi hứng thú! Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi dò hỏi.”

“Giờ thì, Raphtalia, em có thấy gương mặt quen thuộc nào không?”

“... Xin hãy đợi em một lúc.”

Thêm nữa, cái mũ silk hat[2] đó... Ông ta dường như luôn thực hiện với bất cứ ý kiến nào mà tôi đưa ra.

Tôi cảm thấy sợ mục đích thực sự của ông ta. Tôi sẽ điều tra mục đích của ông ta sau.

Người Buôn Nô Lệ đưa Raphtalia đi xem những cái cũi nhốt nô lệ, và em ấy xem xét cẩn trọng từng cái một.

“-Thấy rồi!”

Vậy ra có một người.

Raphtalia đang chỉ vào một đứa trẻ Á Nhân... Đó là một cậu bé người chó. Cậu bé có vẻ khoảng 10 tuổi. Cậu bé lớn hơn một chút so với Raphtalia lúc tôi mới gặp em ấy.

“Cậu là Kiel-kun, đúng không?”

“... Chị là ai? Sao chị biết tên em?”

Dường như cậu bé không nghe cuộc nói chuyện vừa rồi của chúng tôi.

“Cậu quên mặt tớ rồi sao? Tớ có lẽ lớn hơn một chút, nhưng tớ là Raphtalia đây mà.”

“Eh!?”

Cậu bé tên Kiel trông khá ngạc nhiên.

“Nói dối. Raphtalia-chan em biết nhỏ hơn em, và cậu ấy không đẹp như chị. Mặc dù cậu ấy cũng dễ thương...”

Kiel nói lời này như là nói về một người đã mất.

“Vậy thì tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy tớ là thật. Hai tháng trước khi thảm họa đó xảy ra, cậu định tìm một cái vỏ sò đẹp làm quà sinh nhật cho cha, vì vậy cậu lặn sâu xuống biển. Cậu suýt nữa chết đuối, nên Sadina phải nhảy xuống để cứu cậu, và cả hai cậu...”

“... Eh!? Chị thực sự là... Raphtalia-chan?”

“Đúng vậy, và sau đó, cậu có nhớ lúc cậu vô tình ăn phải nấm độc cậu tìm thấy ở cánh đồng, đau bụng, và trốn mất để khỏi bị mắng? Cậu bảo tớ giữ bí mật lúc tớ tìm thấy cậu. Cậu đã làm ướt cả quâ—-”

“Khoa—! Được rồi! Tớ tin cậu rồi! Cậu là Raphtalia-chan.”

Hồi ức à? Êm đềm làm sao.

Nhưng nội dung có vẻ khá đáng xấu hổ.

“Raphtalia-chan. Sao cậu trở nên lớn... Xinh đẹp như vậy?”

“Cậu biết đấy, tớ giờ là nô lệ của Khiên Hiệp sĩ.”

“Eh!?”

“Naofumi-sama là người đáng tin. Và theo đề nghị của ngài ấy, tớ đang hiện tại tìm kiếm mọi người từng sống ở làng chúng ta.”

“Ý-ý cậu là tớ sao? Tớ cuối cùng có thể trở về nhà?”

“Phải, nhưng... Cậu sẽ trở thành nô lệ của Naofumi-sama, và phải làm việc. Tớ bảo đảm ngài ấy sẽ không làm điều gì xấu đâu, chắc vậy. Cậu có muốn đi cùng với chúng tớ không?”

Cậu bé Kiel bồn chồn và hấp háy mắt nhiều lần lúc cậu ta nghe đề nghị của Raphtalia.

Khuôn mặt cậu ta hơi nhợt nhạt.

“Có phải Khiên Hiệp sĩ là người đàn ông ở đó?”

Kiel nhìn qua tôi.

Thái độ đó là sao?

“Đúng vậy. Ngài ấy có lẽ có cái nhìn xấu xa, và có thói quen cười cay độc khi có chuyện gì xấu xảy ra cho những người mà ngài ấy không thích, nhưng ngài ấy là một người tốt.”

“Có phải em đang cố thuyết phục cậu ta không vậy?”

Em ấy dường như đang chuyển đề tài sang nói xấu tôi vậy. Em ấy được nuôi lớn trở nên hơi quá liều lĩnh rồi đấy.

Nhưng cố thuyết phục ai đó bằng những lời như vậy là không thể nào.

Nếu là tôi, những lời đó chỉ làm tôi càng thêm cẩn trọng.

Và tôi sẽ nghĩ Raphtalia đã bị tẩy não bởi một tên mờ ám.

... Đau đớn khi phải thừa nhận rằng những lời phàn nàn của em ấy không hề sai.

“Ngài ấy là anh hùng đã cứu đất nước này. Cậu không biết sao?”

“Giờ khi cậu nhắc đến, đúng là đã từng rất ầm ĩ gần đây... Tớ thực sự có thể được trở lại làng?”

“Phải. Cha và mẹ cậu... Sẽ không ở đó, nhưng nếu chúng ta cùng nhau cố gắng, chúng ta có thể xây dựng lại ngôi làng.”

“... Tớ hiểu rồi.”

Kiel gật đầu và nắm lấy bàn tay mà Raphtalia đang duỗi ra.

“Tôi sẽ thêm cậu ta vào danh sách mua hàng của ngài. Xin hãy tiếp tục lựa chọn những nô lệ cùng với cô gái đó.”

“Anh sẽ cần chuẩn bị vài thứ liên quan đến vấn đề đó. Để việc đó cho bọn anh.”

“Vâng!”

“Fufufu, tôi cảm thấy mọi chuyện đang trở nên thú vị hơn.”

“Đi thôi, Rishia.”

“Thật tuyệt vời... Vâng!”

Rishia đi sát tôi với đôi mắt đẫm lệ.

Không phải Rishia quá mềm lòng với những câu chuyện như thế này sao? Con bé dường như sẽ trở thành một con nghiện đọc sách đây.[3]

Firo thình lình chạy đến chỗ tôi.

“Ngài vẫn chưa xong ạ?”

“Oh phải rồi... Firo, có một việc anh muốn nhờ em đây.”

“Gì vậy ạ?”

“Đưa Rishia đi luyện Lv một lúc. Đi săn đến khi em cảm thấy thỏa mãn.”

“Fue?”

Đôi mắt Firo sáng lên và Rishia phát ra một tiếng bối rối.

Sao lại ngạc nhiên vậy?

Em đã quên về việc muốn trở nên mạnh hơn rồi sao?

“Anh phải huấn luyện những nô lệ mới nhận. Hơn nữa, sẽ rắc rối nếu Rishia ở Lv 1 quá lâu.”

“Nh-nhưng làm sao em có thể đi cùng với Firo-san được?”

“Đừng lo, em chỉ phải cưỡi trên lưng Firo và chắc chắn đừng rớt là được. Em sẽ nhận được Exp. Firo khó có thể cưỡi được, nên em cần tự luyện tập. Raphtalia đã tự bước đi trên con đường của mình. Đúng là một mũi tên bắn trúng hai con chim.”

Đó là chiến thuật tăng cấp thường được sử dụng trong game online. Nó cũng được dùng trong nhiều trò RPGs.

Một người chơi Lv cao đánh quái hỗ trợ cho một người chơi Lv thấp.

Nếu tôi để việc này cho Firo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

“Vậy thì Firo đi đây~!”

“Fuee!?”

Firo chuyển sang dạng ma thú, ôm lấy Rishia, và ném con bé lên lưng. Sau đó Firo chay hết tốc lực lao ra khỏi căn lều.

“FUEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEeeeeeeeeeeeeeeeee-”

Tiếng hét kinh hãi của Rishia càng lúc càng nhỏ dần về phía xa.

“Giờ thì...”

Tôi khoác chiếc áo choàng lên và rời căn lều.

Còn vài nơi khác tôi cần phải đến.

Kiel:



===Chú thích===

[1] Hội chứng Voi Con (Baby Elephant Syndrome).

[2] silk hat: Là một loại mũ thuộc topper – mũ chóp cao, là loại mũ cao, có hình ống, vành rộng. Được đội bởi đàn ông phương Tây từ cuối thế kỳ 18 đến đầu thế kỷ 20.

[3] Ghi chú của nhóm trans Eng: Tôi tin rằng Rishia đang khóc mừng cho cuộc hội ngộ của Kiel và Raphtalia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.