Bởi chúng tôi trở lại vào sớm chiều, quyết định cùng với Raphtalia và mấy người kia, gặp mặt buổi tối vẫn còn sớm.
Dành thời gian để học pha chế thuốc và phép thuật là tốt... Nhưng ra biển vui chơi cũng được.
Và, với những suy nghĩ đó trong đầu, chúng tôi liền đi dạo qua khu chợ để thay đổi không khí chút.
“Em có cần gì ở đây không, Raphtalia?”
“Vào lúc này thì không có gì cả ạ.”
“Bụng Firo đang trống rỗng nè~.”
“Rồi, rồi.”
Bữa ăn nhẹ đã được chuẩn bị cho Firo từ túi thực phảm mang theo, chúng tôi liền rảo bước qua những đám đông trước mặt.
Sau đó thì...
“Làm ơn đợi chút đã. Chúng tôi còn rất nhiều hàng ở trong kho cho nên không cần phải vội vã. Làm ơn mỗi người hãy xếp hàng theo lượt đi ạ.”
Giọng nói này... Đây hẳn là giọng của cái tên gian thương bán hàng cắt cổ khách du lịch đó.
Có vẻ như hắn khấm khá lên rồi. Tôi thấy việc buôn bán những thứ đó có vẻ phát đạt.
“Ah!”
Hm?
Tôi đã lọt vào mắt của cái tên gian thương ấy khi hắn đang đứng trên bục cao để điều chỉnh khách hàng xếp theo hàng.
Hắn liền bước xuống khỏi bục và chen đẩy hết đám đông ra để hướng về phía tôi.
“Ngài Khiên hiệp sĩ!”
Tôi không nhớ rằng là mình đã để lộ danh tính mình là Khiên hiệp sĩ ở nơi đây... Rồi, tôi đoán là do việc biết mặt các hiệp sĩ do tất cả đều ở trên đảo này là điều bình thường.
Không hiểu vì sao hay cách nào khác, có vẻ không khí xung quanh cảm như đã khác hẳn.
Và sau đó, làm thế nào mà hắn nhận ra ngay cả tôi không trang bị Khiên?
“Nhìn ra có vẻ công việc của ngươi phát đạt đấy.”
“Vâng! Tất cả là nhờ đại ân của ngài Khiên hiệp sĩ!”
“Ngài đã làm việc gì vậy?”
Raphtalia và Firo nghiêng đầu để nghe.
“Ahh, sự việc là vậy...”
Tôi kể cho Raphtalia và Firo về việc đã xảy ra vào ngày đầu tiên khi chúng tôi tới đảo này.
Nghe công việc của tôi gần như dính dáng đến việc gì đó xấu, Raphtalia gật đầu đồng ý.
“Ahh, đó là vì sao nơi này đã đóng khi mà chúng em tới cùng với Moto... Thương hiệp sĩ lần trước.”
Tên đó còn không còn có từ ‘ngài’ nữa rồi.
Vâng, cũng chẳng có ích gì.
Có vẻ như sau khi đồng hành cùng các hiệp sĩ đó em ấy đã không còn chút tôn trọng nào cho chúng nữa rồi.
Vào lúc này, tôi sẽ phải suy tính về việc này. Tôi ngĩ rằng mình cũng sẽ không phải ngoại lệ.
Cũng có thể ở khía cạnh nào đó, tôi, cũng được gọi như một tên chẳng đáng tôn trọng gì cả.
... Điều này khá là khó chịu.
“Luôn phải có từ ngài khi gọi ta đấy.”
“Huh...?”
Tôi sẽ để vấn đề ‘ngài’ ấy một bên vậy.
Trong khi Raphtalita bối rối nhìn về phía tôi, tôi quay lại và nói về lại với tên gian thương kia.
“Vậy tại sao ngươi lại gọi ta? Nếu như ngươi chỉ muốn cảm ơn ta thì ngươi vẫn còn công việc phải làm ăn chứ. Chúng ta có thể nói chuyện khi ngươi đã đóng cửa.”
“Ch, nó không thường như vậy đâu. Làm ơn ngài hãy theo lối này.”
“Tại sao?”
“Tôi muốn cho ngài thấy lòng biết ơn của tôi cũng như nhiều thứ khác nữa.”
“Hmm...”
Tài chính của hắn lúc này có vẻ khá tốt nhờ lợi nhuận mà hắn kiếm được, nên tôi có thể mong đợi nhận được chút quà cảm ơn.
Hắn có vẻ như đang ở chín tầng mây bởi công việc bội thu lần này. Thứ này có khi là vị trí của tôi nếu nhanh tay.
Tôi sẽ đề cập đến vấn đề xưng hô ‘ngài’ sau.
“Được rồi...”
Tên gian thương gật đầu và dẫn tôi vào cửa hàng của hắn.
... Lều dựng tạm lúc trước đã không còn. Đây là gian hàng được xây dựng đàng hoàng.
Vậy là mặt bằng cũng thay đổi theo. Tôi thắc mắc bao nhiêu hắn kiếm được nhiều đến chừng nào đây.
Chỉ cần quan sát khu vực xếp hàng được dựng nên từ cửa hàng. Có vẻ việc buôn bán diễn ra khá dữ dội.
“Nó ở chỗ này ạ.”
Vòng quay cửa hàng chúng tôi tiến vào lối vào ở phía sau. Những người bán hàng đang nhộn nhịp tất bật bán trang sức cho các thương nhân.
Trong khu xưởng ở phía kia, những nghệ nhân đang chế tác khá nhiều trang sức từ những mỏ quặng.
... Chẳng phải là đạt quá nhiều lợi nhuận sao? Nếu nó mà bị sụp thì tôi khá là băn khoăn đấy.
Ý tôi là, ai là kẻ đã loan tin khắp nơi khiến nhiều nhà thám hiểm đến đây như vậy chứ?
Nghĩ thôi mà đã là không tưởng rồi.
“Sớm thôi, lễ hội văn hóa tưởng thờ vị thần đảo sẽ tổ chức và chúng tôi có thể mở cửa hàng bán thức ăn ở gần khu vực đền thờ.”
Hiện tại, dường như bọn họ muốn biến nó thành đặc sản cho những thực khách tới tham quan, bằng cách làm ra những dây bùa ở đền.
“Vậy giờ, lòng biết ơn mà ngươi đã nói là sao?”
“Nó là đây ạ.”
Khi nói vậy, hắn đưa ra một vòng tay.
Vòng tay Miraca (Điểm cộng EXP: Nhỏ)
Chất lương: Cao.
Màu đỏ... Huyết ngọc được đưa cho tôi.
Hiệu năng món đồ cùng với chất lượng của trang sức, tất cả đều là hàng chất lượng cao.
“Quặng Miraca, eh.”
Bởi phân xưởng đã được mở cửa cho tôi, tôi nhân tiện cầm lấy xem xét một viên quặng.
Chất lượng của chúng đều hầu hết là kém. Cái gì, tất cả viên ngọc ở đây đều là hàng rác.
Có vẻ như nó không dễ dàng gì để tìm ra những thứ có thể giúp ích bạn trong trận chiến cả.
“Chẳng phải thứ này được cho quá đắt sao? Từ những gì ta thấy, có vẻ như tiêu chuẩn ở đây đặt ra quá cao.”
“Đúng như mong đợi là ngài đã nhìn ra... Đúng như vậy. Vấn đề lớn nhất của quặng Miraca là chất lượng rất nghèo nàn.”
“Hmm...”
“So sánh về cấp độ ngọc quý thì...”
“Có ổn không nếu như ta nhận một thứ quý hiếm như vậy?”
“Vâng, tôi đã có được những chi phí như vậy khi nhận được bài học từ ngài Khiên hiệp sĩ.”
“Ý ngươi là sao?”
Tôi chỉ có đưa cho hắn một mánh khóe để khiến người khác vui vẻ mở hầu bao ra thôi mà.
“Cho đến tận giờ, tôi cứ nghĩ rằng việc kinh doanh là phải biết nắm bắt điểm yếu của người khác. Tuy vậy, tôi muốn tận dụng những phương pháp mà ngài Khiên hiệp sĩ đã dùng. Ahh, đây chính là con đường thương nghiệp đúng đắn.”
Vào những lúc trước đó, hắn là kẻ chỉ biết lừa đảo tất cả khách hàng của mình.
Tuy vậy, khi tôi chỉ bảo hắn cách để buôn bán, cách để bán được những thứ cao giá một cách vô lý, khi mà khách hàng vẫn tươi cười trên mặt.
Kích động cung cầu. Có vẻ như đó chỉ là cách duy nhất hắn biết để thực hiện những giao dịch tốt.
Nói vậy, tên gian thương chỉ vào phía người hợp tác của hắn.
... Tên thương nhân đá quý lần đó mỉm cười và vẫy chào tôi.
Ngươi cũng đến nơi này, huh.
“Đúng như mong đợi từ Khiên hiệp sĩ, kể cả nơi chỉ là vùng nước trũng ngài cũng có thể gõ nhịp nó lên mà biến nó thành nơi kinh doanh lý tưởng và sầm uất.”
“Hân hạnh giới thiệu nhà tài trợ của cửa hàng chúng tôi.”
“Huh, ngươi...”
Chẳng phải mũi ngươi khá thính với mùi tiền sao? Vâng, đó chính là ý nghĩa vụt qua.
Khi hắn chính là kiểu thương nhân như vậy, tôi không ưa gì mà dính dáng đến hạng người của tiền bạc đấy.
“Vào hiện tại, danh tiếng của trang sức đảo Cal Mira đã vượt qua tận nóc rồi. Ha ha ha.”
“Ừm, ít hay nhiều.”
Thứ đó chẳng có hiệu quả gì cả.
“Vâng, đúng như vậy. Có một số lượng lớn các câu chuyện chức thực những tin đồn đó. Ai mà còn cảm thấy ngờ vực mà để làm rõ chứ?”
Với một thứ gì đó đen tối toát ra, cả hai tay đó đều mỉm cười.
Đúng là cái gương mặt khó chịu.
Bọn chúng sẽ nhai nó đến tận xương, cái hòn đảo này.
“Hãy loan thêm những tin đồn về khác biệt ở những màu sắc nữa...”
“... Các người định có ý định gì?”
“Ngài sẽ được chứng kiến việc đó thôi.”
“Không, ngay cả...”
“Ngài có muốn chút cổ phần trong cửa hàng không thưa Khiên hiệp sĩ? Tôi thấy khá ổn nếu như ngài có thể tham gia. Ngài có thể quản lý các chuỗi cửa hàng.”
“Ta sẽ không chui vào cái giày của các người đâu.”
(Không rõ lắm bởi mình dich sát nghĩa luôn)
Tôi biết mà.
Gã này muốn tôi là kể kế thừa tiếp quản cái hiệp hội thương hiệp của hắn và chịu trách nhiệm để dẫn dắt nó thành công.
“Như vậy à. Nếu vậy làm ơn ngài có thể tham gia vào nếu khi nào ngài thấy thích.”
“... Làm ơn thứ lỗi chứ như thể là ta sẽ làm vậy khi xong việc vậy.”
“Vậy làm ơn hãy chọn những gì ngài muốn cho đồng đội của ngài.”
“Oh? Ngươi thực sự trở nên hào phóng vậy.”
“Vâng... Bởi lúc này đã có nhiều lợi nhuận nên tôi gần như sắp phát nổ bởi sự dư thừa.”
Cả hai tên đó đều không ngừng cười với vẻ mặt như vậy.
Cái vẻ mặt như những tên đã chìm say vào mặt tối của công việc kinh doanh vậy.
Đúng là thứ đáng sợ, kinh doanh.
Mỗi người đều có mặt tối và có vài người yêu thích nó... Bạn phải nhớ lấy.
Cuối cùng thì, cả hai Raphtalia và Firo đều nhận được một chuỗi trang sức Miraca.
Raphtalia có được một dây chuyền đeo lủng lẳng trên gươm. Firo thì nhận được dây chuyền đeo.
Dây đeo Miraca (Phục hồi thể lực, Trung bình)
Chất lượng: Cao.
Dây đeo Miraca (Tăng cường sức mạnh phép thuật)
Chất lượng: Cao.
“Có vẻ không tốt cho lắm.”
“Đừng có lo lắng như vậy, hãy cứ nhận lấy nó.”
Tôi cố gắng lờ đi cái cảm giác đen tối từ nụ cười của bọn chúng.
Với những người như vậy, đó là cách sống của họ.
Tôi chẳng quan tâm nếu sai sót xảy ra và họ bị phát giác sau đó.
Trong tình huống bất kỳ thứ gì vô lý đưa ra, tôi chỉ cần đưa ra những trang sức này và giả vờ là người bị hại.
“Vào lúc này trở đi, chúng ta sẽ có thể cùng nhau nhận được những gì xảy ra.”
“Dẹp bỏ ý nghĩ đó đi. Khiên hiệp sĩ lo lắng quá nhiểu rồi. Vâng, tôi đoán điều đó là phù hợp với một thương nhân.”
“Nó thật là hoàn hảo nếu đó chỉ là một lời hứa. Ngươi thực sự biết phải làm gì khi ta đi cùng các hiệp sĩ khác rồi chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]