Khi trên đường tới phương bắc, chúng tôi đến một thị trấn.
“Cái gì, phí thông hành?”
Lính canh chặn xe chúng tôi yêu cầu lệ phí để vào thị trấn, tôi bèn đưa cho hắn giấy Miễn Thương mà trưởng làng Forest tặng tôi.
“Thứ này không được chấp nhận nữa! Nộp phí mau!”
“Nhưng..”
Tay lính canh chẳng thèm đáp lại khi Raphtalia thương lượng, chỉ đòi lệ phí.
Mặc kệ thương lượng như thế nào, hắn vẫn giữ lập trường.
“Tên khốn cứng đầu này!”
Ngay cả khi thúc giục chúng tôi nộp lệ phí, hắn vẫn đứng đó và lườm tôi đầy ý thù địch.
Gừm.. Chắc là có chuyện xảy ra ở nơi đây.
Từ lúc bán rong khắp nơi ở thê giới này, tôi đã học được vài điều. Không ai dám tống tiền người khác một cách phi lý trừ khi hắn có hậu thuẫn lớn. Có vẻ như tay lính canh này là tay sai của kẻ có quyền nào đó.
“Địa chủ chỗ này đúng là một tên khốn!” -Tôi vừa lẩm bẩm vừa nhìn vào thị trấn này.
Tên lính canh có vẻ nghe thấy, tỏ thái độ.
“Không được nói xấu lãnh chúa! Nếu không ta sẽ cho ngươi một bài học!”
Ah tôi thấy rồi, vậy ra vấn đề là ở con chó đầu đàn (?). Trong trường hợp này thì đàn phán hay đe dọa cũng không có tác dụng.
Con đường vào đã bị chặn nên tôi không thể qua được. Nếu bị tóm thì sẽ có rắc rối.
Tôi có thể gây ra chút bạo động để tên lãnh chúa xuất hiện.
Nhưng mà, lợi lộc thì ít mà hiểm nguy hiểm thì nhiều...
“Ta hiểu rồi. Mấy người ‘cứng’ quá mà...”
Tôi nộp lệ phí mà tay lính yêu cầu.
Tay lính canh mừng rỡ.
“Đúng vậy... Thế mới tốt chứ.”
Nơi này có phải nằm trong phạm vi xử lý của tên vua rác rưởi kia hay không? Hay là do các lãnh chúa của đất nước này đều đã thối nát hết rồi.
Tôi có ý định bán thức ăn chất ở sau xe, nhưng phải dừng lại khi bọn chúng đến thu tiền thuế.
Nhà trọ ở đây có vẻ là hạng khá cao cấp, ít nhất là khi so sánh với các vùng lân cận.
Tất cả mọi thứ trong thành phố này dường như đều bị đánh thuế: Nhu yếu phẩm hàng ngày, thực phẩm, vũ khí, áo giáp, hàng thủ công, và thậm chí cả các lệ phí khách sạn.
Sống ở đây thật khó khăn.
Hệ thống thương mại ở đây hoàn toàn suy tàn và các khu chợ chẳng nhộn nhịp gì cả.
Việc đánh thuế nặng một cách bất hợp lý đã khiến mọi thứ như vậy.
“Em hãy đi thu nhập thông tin những làng thiếu thực phẩm.”
“Vâng.”
“Vâng~! Chủ nhân à, em muốn có đồ lưu niệm~”
“Đã ăn một đống thức ăn rồi vẫn còn đòi nữa à?”
Con nhóc Firo này đúng thật là, đòi hỏi đồ lưu niệm ở cái nơi đắt đỏ này...
Tôi đi đến quán bar, Firo biến hình người theo sau.
Để đề phòng, tôi đổi khiên mình sang Khiên Sách.
Tại nơi đấy, tôi nghe thấy tiếng người mà tôi không muốn gặp phải.
“Có vẻ là đường này.”
Tuy có cây cung, nhưng hắn vẫn có thanh kiếm dắt sau lưng, và chất lượng trang bị của hắn khá thấp.
Giống như Khiên Sách của tôi dùng để ngụy trang, cây cung của hắn nhỏ và cũ kĩ.
Nếu đây là đầu tiên chúng ta chạm mặt và nếu như bạn đồng hành hắn không ăn mặc sặc sỡ gây chú ý, tôi có thể không biết được hắn là ai.
Có lẽ hắn đang ẩn giấu danh tính của minh, có lẽ thế.
Đúng vậy, Cung hiệp sĩ đang bàn luận chuyện gì đó ở góc quán bar.
Hắn có vẻ vẫn chưa chú ý thấy tôi.
Bọn họ đang nói chuyện về cái gì vậy? Tôi liền tới gần và tập trung lắng nghe...
“Tên lãnh chúa vùng này, hắn...”
Rõ ràng là họ đang thu nhập thông tin về tai tiếng của lãnh chúa vùng này.
Theo như lời kể, tên lãnh chúa chất đầy túi hắn bằng việc nâng cao mức thuế, nhận hối lộ từ những tay buôn và cho lính trừng trị những ai được chỉ định.
Có vẻ như tên lãnh chúa này cũng là rác rưởi.
“Tên đốn mạt ấy phải bị trừng trị.”
Có vẻ tôi vừa nghe thấy lời lẽ đầy nguy hiểm từ Itsuki.
Một mặt khác tôi không biết lý do vì sao Itsuki lại che giấu thân phận của mình như vậy.
Hay là vương quốc ra lệnh cho hắn phải che đậy hành tung của mình.
Hay đấy là chủ định của hắn..?
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” -Itsuki chấm dứt cuộc nói chuyện, rời quán bar và biến mất vào màn đêm.
Sáng sớm hôm sau, tên lãnh chúa đã bị loại bỏ...
Sau khi gây một hồi náo loạn ở dinh thự, thuộc hạ của Itsuki lộ diện bắt đầu thuyết giảng.
Rằng tên vua rắc rởi kia đã biết chuyện này và đã gửi người từ thành xuống tiếp quản vùng này.
Điều này làm tôi gợi nhớ những bộ phim về chính trị đã xem hồi trước. Vấn đề của dân chúng chỉ cần thay thế người khác đỡ bia khi sự việc xảy ra, sẽ luôn còn vấn đề xảy ra.
Các ngươi có đúng là đồ chậm phát triển không?
Nó vẫn cần nhiều điều phải giải quyết chứ không phải làm như thế này.
Tôi trở lại khách sạn sau khi tìm kiếm thứ mà ban đầu tôi đến đây, thông tin của làng cần mua thức ăn.
Còn đồ lưu niệm cho Firo? Không đời nào tôi mua thứ đó ở nơi mọi thứ đều đắt như thế này.
Tôi chỉ đọc cuốn sách phép thuật là lờ đi Firo đang phàn nàn tôi về việc gì đó.
Tôi học thêm phép thuật khác.
Có vẻ như việc bà cô ở cửa hàng phép thuật bảo tôi rằng Khiên hiệp sĩ rất tốt trong phép hỗ trợ và phép hồi phục là đúng...
Sáng hôm sau.
Đúng như những gì tôi dự kiến, tay thám hiểm được thuê bởi quốc gia đã bí mật điều tra, câu chuyện làm sao mà tay lãnh chúa mất quyền lực được bàn tán khắp nơi.
Ở giữa trung tâm thị trấn, tôi thấy Itsuki đang có cuộc nói chuyện nhỏ với một cô gái xinh đẹp.
“Điều đó là thật không, cám ơn ngài rất nhiều.”
“Không có gì to tát cả, cô biết mà, đó là bí mật.”
Đó là bí mật cái mông ta ấy.
Đúng vậy.
Sự nghi ngờ của tôi đã đúng.
Bây giờ tôi đã biết vì sao hầu như có rất ít tin đồn về Itsuki. Gã ta giả vờ rằng che giấu bản thân minh và tạo cho mình hình tượng khiêm tốn, tiếp đó vui mừng khi mọi người ‘biết được’ và chất vấn hắn về hành động của mình.
Cái sở thích khó chịu ấy.
Ẩn danh tính thực sự của mình để thỏa mãn cái ham muốn ‘siêu anh hùng cởi bỏ mặt nạ cho cộng chúng’ của mình, thật sự đáng ghét.
Mặt khác, ngươi không nên nói chuyện ở nơi dễ gây chú ý như vậy.
Và tôi cũng hiểu lý do vì sao cô gái kia biết ơn tên đó.
Có vẻ như cô gái sắp bị bắt đi vì không thể trả khoản thuế và cô ấy còn phải chăm sóc cho người già ốm yếu liệt giường.
Đúng là lố bịch. Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi nơi khỉ này.
Sau khi đi được nửa ngày, chúng tôi tới một ngôi làng giáp ranh với biên giới quốc gia láng giềng.
Có vẻ như tất cả thức ăn không bán được hôm qua giờ này đang là nhu cầu cao ở nơi đây. Có vẻ cả vùng này đang bị nạn đói.
Tuy nhiên, nhìn có vẻ như rất nhiều người ở đây không phải là dân làng vung này. Trang phục của họ không phải ở quốc gia này.
“Hey, người đằng kia...”
Nó có vẻ như bọn họ là người từ quốc gia láng giềng nơi mà vị bạo chúa vùng đó bị tiêu diệt.
Họ cũng đến đây bán dạo?
Sau khi nhìn thấy xe hàng của tôi, họ liền tiến tới bàn chuyện làm ăn.
Bọn họ dường như không có tiên nên họ đang cố gắng đổi chác với tôi. Dược liệu của họ khá tốt và có một ít gỗ có thể chế biến được...
Tôi liền xuống xe và hỏi về tình hình của bọn họ.
“Cảm ơn vì đã giảm giá cho chúng tôi.”
Kể cả tôi có nhận được sợi dây hay than đá, miễn là tôi thu mua được đủ, nó vẫn hữu dụng. Dù sao tôi cũng chấp nhận cuộc trao đổi này vì bọn họ có đống dược liệu tốt.
“Xin thứ lỗi. Vì lúc này rất ít thứ có thể bán được..”
Nếu như nhìn gần, trông hắn giống như cành cây khô, có thể tàn lụi bất cứ lúc nào.
“... Đây là chút quà mọn, dù nó không có nhiều, hãy ăn nó từ tốn.”
Vì không giúp gì nhiều, tôi liền mượn người dân quanh đây cái chảo lớn.
Những người dân bị nạn đói nơi đây sẵn lòng hợp tác.
Có những thứ trên xe bắt đầu thối rữa. Vào khoảng 4 ngày nữa, mặc dù đã có kĩ năng Anti-Corruption có thể ngăn chặn quá trình này.
“Cảm tạ rất nhiều.”
Cơn đói của họ nuốt chửng hết tất cả những gì tôi làm từ chảo ra.
Trong khi đó, tôi tự hỏi tại sao việc này xảy ra.
Dường như bất kể có hay không việc tên vua đó là bạo chúa, cuộc sống vẫn tốt.
Thuế cũng không cao, và một số người có thể dễ dàng lo được.
Dường như mọi thứ đã kết thúc khi một nhóm người ở trên chuyển xuống và bọn chúng đã tăng thuế.
“Cái gì? Không phải mọi người đã lật đổ tên vua đó xuống sao?”
“... Tiền bạc là cần thiết để quản lý quốc gia một cách đúng đắn, do đó thuế bị tăng lên, và sức mạnh quân sự cũng phải cắt bớt vì chi phí.”
Hiểu rồi, thà làm tên vua tồi còn hơn là sự điên rồ để thậm chí không giữ một số lượng tối thiểu sức mạnh quân sự để bảo vệ đất nước. (Đoạn này rất tối nghĩa, mong các bạn thông cảm)
“Chỉ có sự thay đổi người lãnh đạo thôi và nó đã không thể sống nổi. Vì vậy chúng tôi liền tới quốc gia Melromarc này và cố gắng kiếm sống.”
“Tôi rất tiếc về vị vua đấy~! Tôi ước cho mọi người điều tốt nhất. Dù sao thì Firo đang đói nên Firo phải đổ lỗi cho ai đây?”
“Im miệng đi con chim kia! Đây không phải là lúc!”
“Vâng~”
Tôi mắng cho nó một trận và dường như con bé đã có thêm một vết thương nữa.
Có vẻ gần đây con bé không biết được cách đọc được bầu không khí gì cả, và bắt đầu trở nên ăn nói thô lỗ.
“Em không biết nó học từ ai đây.” -Raphtalia thở dài nhận xét.
“Em vừa nói cái gì cơ?”
“Không, chả có gì cả.”
Việc xảy ra ở quốc gia bên kia và việc ở thị trấn trước kia... Đều là do người đứng đầu bị loại bỏ gây nên tình trạng như vậy.
Nếu ta không sai thì Itsuki ‘tướng quân’ ngài đã gây ra các cuộc cải cách này đấy.
Và cách xử lý sự việc sau đó của hắn thật tệ...
Khi đã thỏa mãn được ‘nhu cầu’ về công lý hắn liền bỏ đi nơi khác.
“Mặc dù đất nước này có thể tấn công đất nước chúng tôi vì nó đang suy yếu, nó chỉ đơn giản là không thể sống trong thời gian có nạn đói..”
“Hmm tôi hiểu..”
Những đợt sóng quái vật cũng ảnh hưởng đến nạn đói.
“Đây là?”
“Đây là giống cây ta đã biến đổi nó bằng phương pháp đặc biệt khiến nó tự sinh trưởng khi trồng. Nó khá là ổn nhưng hãy cẩn thận quản lý chúng, nếu bất cẩn sẽ rât nguy hiểm.”
“V-vâng...”
“Ta có thể ở vùng lân cận trong tương lai. Vì vậy có thể cám ơn ta sau.”
Vì ba toa xe đã hoàn toàn bán hết, tôi gửi tặng họ hai hạt giống.
Còn chuyện gì sẽ xảy ra cho ngôi làng này? Không phải việc của tôi.
Có vẻ như danh tính của tôi đã bị bại lộ, nhưng vì những vùng lân cận đã được cứu thoát khỏi nạn đói nên không có vấn đề gì.
Ngoài ra, vì số lượng lớn dược liệu có thể thu được ở đây, nên chúng sẽ cần thiết cho vùng bị đại dịch hoành hành phía đông gần đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]