*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Translator: Koru Rabi Editor: LittleKai Một, hai, ba... Tốn đến hai tuần mà chỉ kiếm được 40 Đồng Bạc. Tôi chỉ kiếm được nhiều hơn chút đỉnh so với số tiền đã quăng vào mặt thằng khốn Thương Hiệp Sĩ. Thật phí công. Với sức tấn công hiện tại, những nơi tôi có thể đến hết sức hạn chế. Cũng bởi tôi không phải chịu thương tổn gì, nên tôi có thử đi vào khu rừng một lần xem. — Có phải đó là con Quả Bóng Đỏ không nhỉ? Khi tôi đánh nó bằng đôi bàn tay không, chấn động tôi phải nhận giống như đánh vào một cái hộp sắt vậy. Con ma thú chẳng có tý suy chuyển nào dù tôi đã đập nó suốt 30 phút. Chán nản, tôi ra khỏi khu rừng. Về cơ bản, tôi chẳng thể đánh được con ma thú nào khác ngoài những con nằm trong phạm vi khu đồng cỏ này. — Tiện thể nói luôn, sau hai tuần tôi đang ở Lv 4. Còn lũ anh hùng khốn nạn kia lên Lv mấy thì tôi chả biết. Con Quả Bóng Đỏ thì vẫn không ngừng cắn chặt lấy cánh tay tôi không nhả, muốn ngoạm đứt cả cánh tay tôi luôn. Cũng đã một tuần kể từ lúc tôi vào rừng nhỉ? Xem thử tôi có thể hạ nó trong một đòn không. *BANG!* “Hộc...” Chẹp, sức tấn công vẫn còn yếu quá. Vì không gây được tý thương tổn nào, tôi không thể đánh bại lũ ma thú được. Và vì không đánh nổi con nào, số EXP tôi nhận được vẫn bằng 0. Không kiếm được EXP, chả thể nào tăng lực công kích lên được. Cái vòng luẩn quẩn đáng hận. — Tôi đang băng qua một con hẻm, hướng về phía thảo nguyên. Tuy nhiên, hôm nay hơi khác với mọi hôm. “Quý ngài đang gặp rắc rối lớn phải không?” “?” Một gã lạ mặt bận một chiếc áo đuôi tôm với một cái mũ hình như được làm từ lụa, chặn đường tôi. Quý ông lập dị này đang mang – nói thế nào nhỉ? – Một cặp kính mát to bằng đít chai. Quá là kỳ quặc. Nhìn theo quan điểm thế giới thời Trung Cổ này, ấn tượng về gã hoàn toàn xa vời, chẳng hề phù hợp chút nào cả. Tốt nhất là bơ hắn đi. “Không đủ nhân lực”. Xuyên tim! Chỉ có một câu mà chọc trúng ngay chỗ đau của tôi. “Không thể đánh được con ma thú nào.” Gã này thuộc diện thích lảm nhảm. “Trong trường hợp đó thì tôi có thứ phù hợp cho ngài đây, quý ngài đáng kính.” “Và đây là lúc ông quảng cáo mấy loại dịch vụ đồng hành gì đó phải không?” Tôi không có thời gian hay đủ phung phí để chăm bẵm cho mấy đứa ăn hại chỉ chăm chăm moi tiền của tôi. “Người đồng hành? Không không, tôi không cung cấp loại dịch vụ thay thế phiền hà ấy đâu.” “Hừm, vậy dịch vụ của ông là gì?” Thoáng cái gã đã đến gần tôi rồi hỏi. “Ngài có muốn thử không?” “Đừng có dí sát vào ta, tởm lắm” “Fu fu fu, tôi thích cái ánh nhìn trong đôi mắt của ngài. Được rồi, tôi xin trịnh trọng giới thiệu.” Gã lập dị cợt nhả hét lên trong khi xoay xoay cây gậy trong tay. “Tất nhiên là, nô lệ rồi.” “Nô lệ?” “Vâng, nô lệ.” Nô lệ là một chế độ xem con người như một thứ hàng hóa. Nô lệ bị mất đi quyền con người, bị tước đoạt những quyền tự do cơ bản, trở thành vật sở hữu của kẻ khác và chịu hoàn toàn kiểm soát của chủ sở hữu, buộc phải lao động, trở thành đối tượng của chuyển nhượng và mua bán. Đó là những gì viết trên trang Wikipedia, nếu tôi không lầm. Vậy là giao dịch nô lệ có tồn tại trong thế giới này. Wow. “Sao ta phải cần một nô lệ?” “Để có thêm một người trung thành và được việc.” Giật giật... “Chúng tôi dùng một lời nguyền để trừng trị một tên nô lệ tới chết nếu chúng dám phản bội ngài” “Hưm...” Thú vị lắm. Chết vì không vâng lời. Một người không ngu đến độ tính đến chuyện lợi dụng tôi chính là người tôi cần. Sức tấn công của tôi thấp nên tôi cần người đồng hành. Mà bọn chúng rặt một lũ phản phé đỏ mắt vì tiền. Bởi vậy, tôi mới không thể chiêu mộ chúng được. Nhưng nô lệ thì không bao giờ phản bội. Bởi phản bội đồng nghĩa với cái chết. “Vậy ý ngài là?” “Để xem thế nào.” Nhếch mép, gã buôn nô lệ dẫn đường cho tôi. — Chúng tôi cứ đi dọc theo con đường hẻm. Dường như đất nước này cũng có một mặt tối tương xứng của riêng nó. Lách vào một con hẻm tối khó mà nhận ra được, cuối cùng chúng tôi trông thấy một túp lều trông giống như một túp lều của gánh xiếc. “Ngay đây thôi, Ngài Anh hùng.” “Rồi rồi.” Gã buôn nô lệ có bước đi thật kỳ dị. Tôi nên mô tả thế nào nhỉ? Ít nhất chúng cũng quá dài để gọi là bước nhảy. Phải rồi, lẽ đương nhiên, gã dẫn tôi vào trong. “Này, ta phải nói trước điều này. Nhưng nếu ông tính lừa tôi thì...” “Có phải ý của ngài chính là dùng” Phóng Thích Con Quả Bóng “nổi tiếng, đang được đồn đãi khắp thị trấn? Nhân lúc hỗn loạn mà thoát thân, đúng không?” Hử... Giờ thì nó còn có biệt danh như vậy đính kèm à. Mà cách này quá tiện lợi để trị lũ ngu ngốc nên có nổi tiếng cũng dễ hiểu. “Từng có một khách hàng muốn bắt Anh Hùng làm nô lệ nên tôi cũng định tùy theo tình huống mà tiếp cận ngài, bất quá tôi đổi ý rồi. Đúng vậy.” “?” “Ngài rất có tố chất của khách hàng tiềm năng, cả mặt tốt lẫn xấu.” “Ý ông là gì?” “Ai biết, ngài nghĩ sao?” Tôi không hiểu nổi gã này. Hắn muốn gì ở tôi chứ? GACHANG! Cánh cổng nặng nè được mở ra từ phía bên trong của căn lều. “Hử...” Bên trong lờ mờ tối với một mùi hôi gay mũi thoang thoảng mờ nhạt trong không khí. Bởi cái mùi hoang dại quá nặng ấy, tôi nhận ra ngay rằng môi trường ở đây chẳng được trong sạch gì cho lắm. Bên trong vô số những cái cũi là những bóng người quằn quại, rục rịch không thôi. “Nào, đây là nô lệ trong cửa tiệm của chúng tôi do tôi đề cử cho ngài.” Tôi tiến đến gần cái cũi để nhìn xem thứ ở bên trong. “Grừ... GRÀO!” “Đây đâu phải con người.” Thứ trong lồng có phần giống con người với lông thú, răng nanh cùng móng vuốt. “Đây là một Thú Nhân. Chúng cũng được xếp vào dạng người.” “Hừm, Thú Nhân à.” Một chủng tộc thường xuyên xuất hiện trong những câu chuyện kỳ ảo, mà chủ yếu là làm kẻ địch của loài người. “Ta là anh hùng được triệu hoán nên không rành rẽ về cái thế giới này lắm. Nói rõ hơn đi.” Không như lũ khốn kia, tôi hoàn toàn mù tịt về cái thế giới song song này. Nên tôi chẳng biết một chút gì về thường thức ở nơi đây. Nhưng tôi cam đoan đã từng thấy những người có tai chó hoặc mèo trong thị trấn. Và mỗi khi nhìn thấy họ là tôi lại có một cảm giác hão huyền dù rằng họ vẫn khá hiếm gặp. “Đề cao con người chính là chủ nghĩa đặc trưng của Vương Quốc Melromarc, nên đất nước này trở thành nơi không phù hợp để sinh sống đối với tộc Á Nhân và Thú Nhân.” “Hừm...” Khi nói đến những chủng tộc đó ở trên đường phố của thị trấn, họ chỉ là thương nhân lang bạt hoặc Du Hành Giả lang thang. Nói cách khác, họ bị tách rời khỏi xã hội và không thể kiếm nổi một công việc tử tế. “Vậy thế nào mới gọi là Thú Nhân hoặc Á Nhân?” “Á Nhân có nhiều nét tương tự như con người, tuy vậy, họ vẫn có những đặc điểm khác hẳn loài người. Thú Nhân thì càng ít giống người. Đúng vậy.” “Ra vậy, vậy là họ được xếp vào cùng loại.” “Chính xác. Và vì loài Á Nhân này được cho là gần với ma thú hơn, họ không thể sống đàng hoàng ở quốc gia này. Cũng vì thế, họ thường bị đối xử như nô lệ”. Mọi thế giới nào đều có mặt tối của nó. Và ở cái nơi với thái độ “loài không phải con người” rõ ràng như thế này thì chẳng có sinh vật nào dễ lợi dụng hơn họ. “Và những nô lệ này...” Gã buôn nô lệ búng đầu ngón tay một cái. Một vòng tròn ma thuật hiện ra trên cánh tay hắn. Cùng lúc, một vòng tròn tương tự khắc trên ngực tên người sói cũng sáng lên. “GRÀO! GAAAAA!” Tên người sói ôm ngực, quằn quại vì đau đớn. Khi gã chủ buôn búng tay cái nữa, vòng tròn ma thuật biến mất. “Chỉ với một động tác đơn giản như ngài vừa thấy.” “Một ma thuật trung gian rất tiện lợi.” Tôi vừa nhìn tên người sói đã ngã ngửa vừa thì thầm một tiếng. “Ta cũng dùng được chứ?” “Tất nhiên rồi. Ngài có thể thay đổi động tác kích hoạt, không nhất thiết phải là một cái búng tay. Động tác kích hoạt cũng có thể được coi là một điều khoản ước định.” “Ta hiểu...” Đúng là cái kiểu thiết kế này khá tiện. “Tuy nhiên, cần tiến hành một nghi thức để vòng ma pháp trên nô lệ có thể ghi nhớ thông tin sinh học của ngài.” “Để không bị lẫn lộn với mệnh lệnh của người chủ khác phải không?” “Tôi thực sự thưởng thức sự sắc sảo của ngài trên phương diện này đấy.” Tên buôn nô lệ nở một nụ cười quỷ dị. Gã này quái thật. “Thế thì, giá cả ra sao?” “Ngài biết đấy, người sói là chủng loại rất được việc.” Về vấn đề tiền bạc, tôi chắc cũng có nhiều lời đồn thổi về tôi. Thậm chí hắn có ra giá thấp thế nào thì tôi cũng không mua. “Ngài thấy 15 đồng vàng thế nào?” “Ta không rõ lắm về giá thị trường... Nhưng cái giá ông đưa ra là có hơi thấp rồi đấy, phải không?” 1 đồng vàng bằng 100 đồng bạc. Không phải ngẫu nhiên mà lão vua giao chúng ra cùng với hoa hồng. Cũng bởi giá trị cao nên tiền vàng rất khó trao đổi. Những cửa hàng trong thị trấn thường giao dịch bằng đồng bạc vì chúng là loại tiền tệ bình dân hơn. “Dĩ nhiên rồi.” “...” Người buôn nô lệ mỉm cười khi tôi nhìn gã. “Ông cho tôi xem thứ giá trị cao nhất vì biết ta không đủ tiền để trả đúng không?” “Đúng vậy. Một ngày nào đó ngài sẽ thành một nhân vật không tầm thường và sẽ rắc rối cho chúng tôi nếu ngài không có hiểu biết về tiêu chuẩn cao cấp của cửa tiệm chúng tôi. Chúng tôi không thể để những tên buôn tầm thường bán cho ngài hàng kém chất lượng được.” Dẫu thế nào thì gã vẫn là một tên kỳ quái. “Đây chính là thông số về nô lệ này, để ngài tham khảo.” Gã cho tôi xem một viên pha lê nhỏ. Một biểu tượng bắt đầu phát sáng và Những chữ cái xuất hiện. Nô Lệ Chiến Đấu Lv 75. Chủng tộc: Người sói. Cũng có ghỉ cả những kỹ năng và kỹ xảo khác. 75... Gần gấp 20 lần Lv của tôi. Còn gì đơn giản hơn là khi chiến đấu lại có được một kẻ mạnh mẽ như vậy luôn răm rắp tuân theo từng lời của mình? Có khi còn mạnh hơn cả lũ anh hùng kia cộng lại ấy chứ. Dù rằng tôi nghi ngờ cái giá của nó không biết có phù hợp với chất lượng không. Bởi vì trạng thái sức khỏe kém mà nó có thể làm vướng chân tôi dù rằng có chịu tuân theo mệnh lệnh tôi đi chăng nữa. Và cái giá này đã bao gồm mấy cái khoản phí lặt vặt khác chưa? “Tên này vốn là nô lệ chiến đấu ở đấu trường. Tôi nhặt hắn về khi hắn bị đào thải vì gãy tay chân.” “Hừm.” Vậy ra chỉ được cái vỏ. Lv cao mà yếu như sên. “Giờ thì sau khi xem món hàng tốt nhất của chúng tôi, ngài có đang để ý tên nào không?” “Chỉ cần rẻ và không bị tật là được.” “Không dùng để chiến đấu hay lao động sao? Mà theo lời đồn thì...” “Ta không có làm gì hết!” “Hà hà hà, thế nào cũng được. Vậy còn những tiêu chí khác?” “Chỉ biết quanh quẩn ở nhà thì phiền toái lắm. Tất nhiên, nô lệ tình dục càng không được.” (Woa, chê mỡ: V) “Hửm... Xem ra tin đồn thất thiệt rồi.” “... Ta không làm chuyện đó.” Phải, muốn tôi nói bao nhiêu lần cũng được vì tôi không hề làm chuyện đó. Thứ giờ đây tôi cần chỉ là một người có thể đánh bại kẻ địch cho tôi, hữu dụng là được. “Còn giới tính?” “Là nam càng tốt nhưng cái đó không quan trọng.” “Hừm...” Gã gãi gãi má. “Phẩm chất có phần hơi kém để làm thú nuôi, vậy cũng ổn với ngài chứ?” “Ta quan tâm đến vẻ ngoài làm quái gì?” “Lv thấp thì sao?” “Nếu cần sức chiến đấu, tự ta có thể huấn luyện cho nó.” “... Một kẻ không tin ai cả như ngài thật biết đùa.” “Nô lệ đâu phải con người. Huấn luyện nô lệ chẳng khác gì cường hóa cái khiên này. Miễn là nó không phản lại ta thì ta có thể huấn luyện cho nó.” “Tôi phục ngài rồi.” “Phì phì.” Gã cố nén cười. “Mời đi lối này.” Chúng tôi loanh quanh trong căn lều chứa đầy cũi sắt và đi khỏi khu vực lộn xộn để đến một nơi khác yên tĩnh hơn. Tôi nhìn một lượt những kẻ già cả với gương mặt hom hem cùng những đứa trẻ bẩn thỉu. Đi thêm một lúc, gã buôn nô lệ dừng lại. “Đây là những món hàng rẻ nhất mà chúng tôi có thể bán cho ngài.” Gã vừa nói vừa chỉ vào ba nô lệ trong lồng. Đầu tiên là một thanh niên tai thỏ khoảng 20 tuổi với cánh tay bị cong thành một góc kỳ quái. Tiếp theo là một đứa bé gái gầy trơ xương khoảng 10 tuổi với đôi tai kiểu chó cùng một cái đuôi bông xù kỳ lạ đang run rẩy và ho khan vì sợ hãi. Cuối cùng là một gã người thằn lằn bị mù. Hắn tỏa ra sát khí mãnh liệt, tuy nhiên, trông hắn giống người hơn là người thằn lằn. “Từ trái sang, Á Nhân tộc thỏ với khuyết tật về gien, Á Nhân tộc chồn mắc chứng hoảng loạn và bệnh tật cùng với một Thú Nhân dạng thằn lằn.” A, vậy ra tên cuối cùng là Thú Nhân. “Không ai trong số chúng mà không có vấn đề nhỉ.” “Chỉ có mấy tên này là phù hợp với yêu cầu của ngài. Còn rẻ hơn thì, chà chà...” Gã nhìn ra phía sau. Tôi cũng nhìn theo hướng ánh nhìn của hắn. Từ xa tôi đã nhận ra được thứ mùi ghê tởm của cái chết. Cái mùi nồng nặc như trong đám tang. Có thứ gì đó... Có cả mùi thối rửa phát ra từ đó. Tôi không muốn nhìn nữa bởi quang cảnh đó có thể ám ảnh vào tận sâu trong tâm trí tôi mất. “Vậy giá cả thế nào?” “Từ trái sang: 25, 30 và 40 đồng bạc.” “Còn Lv của chúng?” “5, 1 và 8.” Cân nhắc một chút thì gã người thằn lằn là phù hợp nhất. Nhưng giá cả cùng căn bệnh di truyền kia, mà chưa kể đến hắn còn quá gầy. Còn gã người thỏ dù què một tay thì những phần còn lại vẫn bình thường. Sắc mặt hắn quá là u ám... Dù rằng bất kỳ nô lệ nào ở đây cũng mang cái nét mặt giống như vậy. “Nhắc mới nhớ, chúng đúng là yên tĩnh đấy.” “Chúng sẽ bị phạt nếu dám làm ồn.” “Thì ra thế.” Hoặc là chúng được huấn luyện rất tốt, hoặc là tên buôn nô lệ không cho tôi xem bọn chưa được thuần hóa. Gã người thằn lằn có lẽ sẽ phù hợp cho chiến đấu, ngoài ra thì chẳng được tích sự gì. “Sao đứa ở giữa lại rẻ đến vậy?” Dù gầy gò và đang hoảng sợ thì đó vẫn là một đứa con gái. Nhưng trông mặt nó cũng thường thôi. Á Nhân loại chồn, hay đúng hơn là chó chồn (Tanuki). Nhưng một đứa con gái gần giống với loài người vẫn có thể bán được với giá khác hẳn khi dùng để mua vui cho mấy kẻ ở tầng lớp cao. “Loại Tanuki thì không được hợp nhãn cho lắm. Nếu là loại cáo thì được giá hơn dù có vấn đề gì đi nữa.” “Ra vậy...” Không đáng để làm thú nuôi. “Gương mặt con bé này dưới mức trung bình mà nó còn dễ hoảng loạn về đêm nên chúng tôi cũng đang rất khó xử với nó.” “Vậy ra đây là hàng tồn kho của ông?” “Wow, bị nói ngài trúng vào chỗ đau của tôi luôn rồi.” Không phù hợp để làm công việc nặng nhọc như hai tên còn lại. Lv lại thấp nhất. Thật khó để chọn một trong ba tên này.
Đôi mắt tôi và đôi mắt của con bé nô lệ loài Tanuki chạm nhau. Thế rồi, tôi nhận ra cảm xúc từ tận sâu trong đáy lòng của mình đang ngầm dậy sóng. Phải rồi. Con bé này là nữ, cùng giới tính với con quỷ cái kia. Nhìn vào đôi mắt run rẩy đó, tôi có thể cảm nhận được khát vọng muốn chi phối con bé mãnh liệt trong mình. Thật tuyệt làm sao khi nhìn vào con bé và hình dung rằng tôi đã bắt mụ quỷ cái đó làm nô lệ. Và như vậy, dù tôi có chết, linh hồn tôi sẽ không còn phải mang nặng thù hận nữa. “Vậy ta mua đứa ở giữa.” “Nụ cười vô cùng tà ác của ngài quả là đáng xem.” Gã buôn nô lệ lấy ra một chiếc chìa khóa, thả con bé Tanuki từ cái cũi ra rồi buộc vào cổ nó một sợi dây xích. “Hee!?!” Nhìn thấy con bé hoảng loạn, tôi dần dần cảm nhận được một cảm giác hết sức hài lòng. Tưởng tượng ra con quỷ cái kia với biểu hiện giống như thế này quả là dễ chịu, làm cảm xúc của tôi tốt hơn phần nào. Kéo theo con bé nô lệ, tên buôn nô lệ theo con đường cũ trở lại và gọi một tên tay chân từ bên trong túp lều xiếc nửa hở mang ra một chiếc bình đến. Rồi gã đổ một ít mực vào một cái đĩa nhỏ và hướng về phía tôi. “Ngài Anh hùng, xin hãy cho một ít máu vào đây. Rồi nghi thức sẽ hoàn thành và đứa nô lệ này sẽ là của ngài.” “Ta hiểu.” Tôi lấy dao khẽ cứa một đường trên ngón tay. Nếu người khác muốn đâm tôi, cái khiên lập tức sẽ phản ứng. Nhưng khi tôi tự làm mình bị thương thì nó vẫn vậy. Thêm nữa, nếu không sử dụng trong lúc chiến đấu thì chiếc khiên cũng không hề kích hoạt. Tôi chờ cho máu rỉ ra rồi nhỏ vài giọt vào cái đĩa. Gã nhúng một cây cọ vào mực rồi xé quần áo con bé đến thắt lưng mà vẽ một con dấu lên cơ thể nó. “GYAAAAAAAAAAA!!” Dấu ấn nô lệ sáng lên và một biểu tượng xuất hiện trên cửa sổ trạng thái của tôi. Đã nhận được một nô lệ. Một thông báo về những điều khoản sử dụng nô lệ hiện ra. Một danh sách với hàng loạt điều khoản và điều kiện. Tôi đọc qua một lượt và chọn hình phạt cho sự phản bội là đau đớn cùng cực. Tôi kiểm tra biểu tượng đồng hành nằm ngay cạnh mục nô lệ. Do tôi chưa biết được tên của con bé nô lệ nên chỗ đó viết là “Nô Lệ A”. Hình như tôi có thể thay đổi các chi tiết bất kỳ lúc nào. Tôi sẽ đọc kỹ sau. “Giờ thì đứa nô lệ này là của ngài, Ngài Anh hùng đáng kính. Xin hãy hoàn tất giao dịch” “Ừm.” Tôi đưa ra 31 đồng bạc. “Thừa 1 đồng rồi.” “Để trả cho dịch vụ nghi thức. Đằng nào ông cũng đòi mà, phải không?” “... Ngài hiểu tôi ghê.” Nếu tôi trả trước phí dịch vụ, gã sẽ không còn gì phải phàn nàn nữa. Nhưng tôi cũng cần phải lưu ý, nếu như gã định đòi thêm tiền... Thì tôi phải làm gì đây? “Được rồi, thôi kệ. Bởi ngài đã giúp chúng tôi thanh lý một món hàng tồn kho mà.” “Tiện thể, ông định đòi bao nhiêu cho nghi thức đó vậy?” “Haha, dịch vụ đó cũng nằm trong số tiền 30 đồng bạc luôn.” “Thật vậy sao, chưa chắc à?” Gã cười lớn nên tôi cũng cười đáp lại. “Ngài thật quá sắc sảo! Tôi bất ngờ đấy.” “Ông muốn nói gì cũng được.” “Chúng tôi rất mong chờ lần ghé thăm kế tiếp của ngài.” “Chắc chắn rồi.” — Tôi ra lệnh cho con bé nô lệ đi theo mình và rời khỏi túp lều gánh xiếc. Đứa nô lệ với biểu hiện xám xịt đi theo sau tôi. “Tên ngươi là gì?” “... Khụ...” Con bé quay mặt đi, từ chối trả lời. Nhưng phản ứng đó thật ngu ngốc. Đứa nô lệ chống lệnh nên hình phạt lập tức kích hoạt. “A, ựuuuuuu!” Con bé ôm ngực quằn quại trong đau đớn. “Giờ thì, nói tên ngươi đi.” “Raphtalia...*Khụ* *Khụ*!” “Raphtalia? Được, theo ta.” Sau khi nói tên mình, cơn đau ngừng lại và Raphtalia lại hít thở bình thường. Nắm tay con bé, tôi tiếp tục đi dọc theo con hẻm. “...” Raphtalia ngước mặt lên nhìn tôi, rồi nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy tay của nó và bước đi theo tôi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]