Chương trước
Chương sau
Hồng Đĩnh đang không biết phải làm sao, bởi vì cổng thành hiện tại vẫn đóng chặt không có dấu hiệu mở ra, quân coi giữ thành còn bắt đầu tư thế chuẩn bị chiến đấu làm hắn vô cùng khó hiểu.
Chẳng phải mang quân vào Nam chiến đấu hay sao, mang quân đi ngang qua kinh thành hắn chỉ muốn gặp yết kiến qua Hoàng Huynh của mình một chút, nói vài lời tâm sự, chứ hoàn toàn không có ý gì khác.
Tâm ý của Hồng Đĩnh là tốt đấy, thế nhưng việc mang theo vạn đại quân yết kiến Hoàng huynh thì trong mấy trăm năm lịch sử Đại Việt chắc chỉ có Hồng Đĩnh làm, giờ đây toàn kinh thành đã rối loạn tưng bừng, nhìn tư thế quân đội thiện chiến oai hùng kia, mọi người đều nghĩ, đây là một cuộc làm phản, có lẽ vị Hồng Đĩnh quận công ăn chơi đàng điếm sau khi bị Vua anh lưu đày ở đất Hà Tĩnh, hiện giờ bất mãn, mang binh về làm phản cướp ngôi đây, ai cũng hoang mang, hoảng loạn đến tột độ, phiên chợ đang họp bỗng nhiên òa một tiếng rồi tan vỡ cả, tất cả mọi người dìu dắt, bế bồng nhau chạy về nhà, cửa đóng then cài, chờ đợi một tầng hạo kiếp gió tanh mưa máu sắp bao trùm.
Thế nhưng chờ nửa ngày, một tiếng kim rơi cũng không nghe thấy, nhiều người bắt đầu ló qua khe cửa nhìn bầu trời. ủa vẫn trong xanh nha, không hề thấy khói đặc cuồn cuộn cùng âm thanh của thiên binh vạn mã công thành nha, Vị Quận Công điên kia không gấp rút công thành à, hay là nghỉ giải lao giờ ra chơi vậy, đc rồi cứ đóng chặt cửa là tốt nhất.
Lúc này trên miếu đường cũng đang rối loạn còn hơn cái chợ bán cá, đương nhiên đó là tâm tư của các quan, còn bề ngoài thì một bầu không khí âm trầm đáng sợ. Mọi người đang thương lượng đối sách,
Các quan hai phe chủ chiến chủ hòa đưa ra nhiều ý kiến trái chiều nhau, rồi từ không khí âm trầm dẫn đến tranh luận sôi nổi kịch liệt, một bên là đòi mở cửa thành, đón thiên binh vào, mọi điều đều dễ nói, phe chủ chiến thì coi hành động của Hồng Đĩnh là loạn thần tặc tử, đòi chu diệt, thế nhưng chu diệt như thế nào thì bọn họ không nói. Trong kinh thành hiện đang có 3000 cấm vệ quân, cùng với khoảng 10000 kinh quân, được huấn luyện và trang bị tốt hơn dân binh ăn mày ở các tỉnh một chút, thế nhưng đem so sánh với quân đội Hồng Đĩnh thì Kinh quân mới thật sự là ăn mày. Hơn vạn quân ấy, đừng nói đánh nhau, đối mặt với Vệ Quốc Quân còn đang run rẩy kia kìa, thủ thành là chắc chắn không được rồi, Các quan đều là người biết nhìn hàng, ai cũng đều chạy lên tường thành ngắm một chút sau đó mới đến giờ hành chính đi làm, cho nên nhiều người đã bắt đầu nghĩ đến đường ra cho mình, đã bắt đầu đánh mắt ra hiệu, nếu như Hồng Đĩnh quả thật công thành, nhất định không ít người sẽ trở giáo, phía Tướng môn một số người cũng đã rục rịch.
Tự Đức ở phía trên ngai vàng, nhìn bao quát hết cả, đều đã thu hết tâm tư của đám đại thần này vào mắt, trong lòng thất vọng vô cùng
- Ài trẫm đối với các ngươi không tệ, mọi ưu đãi, đặc quyền quốc gia đều các ngươi chiếm hết, thế nhưng có việc thì lại đều mong thí Vua giữ tốt, bảo toàn cho bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Tự Đức ầm ầm hô lớn.
- Mở cửa thành, cho đại quân của Hồng Đĩnh tiến vào, hôm nay trẫm sẽ ở đây, xem hắn dám làm gì,
Tất cả quần thần đều hô to" Bệ hạ không thể"
- Nhỡ như Kỉ Vương bất ngờ làm phản thì sao, lúc đó tình hình sẽ không thể vãn hồi thế cục được.
- Tốt nhất chúng ta nên đóng chặt cửa thành, kêu gọi binh sĩ tử thủ, đồng thời ra chiếu các lộ Cần Vương về kinh dẹp loạn, Cha con họ Trần rất mực trung thành, chúng ta có thể kêu gọi họ mang binh về kinh diệt phản nghịch.
Lời vừa rồi là của Phan Phú Thứ, lão này có đồ đệ là Cán Ca cộng với con trưởng đang đi theo Diêu Thiếu, còn con trai thứ là thằng Phạm Năng Lâm thì đang đi theo Hồng Đĩnh, lão tin rằng giờ đây lão đã là bất tử rồi, bởi vì bất kể phe nào thắng, gia tộc của lão đều có một chỗ đứng vững trên thiên hạ này.
Không đếm xỉa đến lời can ngăn của các quần thần, Tự Đức thét mở cổng. Đồng thời ra dấu hiệu cho Lão Lâm bên cạnh.
Trong lòng các quan đều mặc niệm, không lẽ thay đổi triều đại lại đơn giản vậy thôi sao, không hề nhấc lên gió tanh mưa máu, mưa tên mưa đạn a, hình như kịch bản có gì đó sai sai, chẳng lẽ Anh trai bất lực, quyết định nhường ngôi cho đệ đệ.
Mọi người trong lòng trăm mối không có lời giải, thế nhưng tất cả đều đang tính đến mọi tình huống có thể xảy ra.
*****
Lúc này ở cửa thành, mệnh lệnh Tự Đức đã đến nơi, cửa Ngoại Thành nặng nề bắt đầu được từ từ mở ra, Hồng Đĩnh liền phất tay, sau đó là một tiếng tù và sừng trâu kéo dài và thê lương truyền đến khắp mọi ngõ nghách ở mảnh đất này.
— QUẢNG CÁO —

- Tù Tuuuuuuuuuu.....
Ba hồi tù và ở phía sau truyền tới, quân trận nghiêm cẩn bắt đầu dần dần cất bước.
Tiếng ầm ầm của vó ngựa gõ trên nền gạch đá như những nhát chùy hung hăng nện vào lồng ngực của mỗi người.
Màn duyệt binh này vốn là trong kế hoạch Hồng Đĩnh chuẩn bị riêng cho Tự Đức và quần thần cùng dân chúng kinh thành, để biết người Việt không phải là không có cường quân, qua đó củng cố niềm tin chiến đấu chống giặc ngoại xâm của nhân dân cả nước, Hồng Đĩnh chỉ sợ khi mình đang vào Nam đánh sống đánh chết với giặc ngoại xâm thì triều đình lại cúi đầu nghị hoà, như vậy thì bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển hết, mà chuyện này Tự Đức cùng quần thần đúng là làm riết thành quen, cho nên Hồng Đĩnh muốn ra oai một chút, để sau này nếu vua quan nhà Nguyễn có muốn nghị hòa thì cũng nên hỏi đao trong tay Hồng Đĩnh có đồng ý hay không.
Hắn cũng không có ý định mang quân nhập thành, mà chỉ muốn đem quân duyệt binh ở trước cổng Ngọ Môn một chặp, bởi lẽ mang quân nhập tử cấm thành thì chẳng khác nào tạo phản cả, đó là điều Hồng Đĩnh không hề mong muốn, mặc dù với quân lực hiện tại, Hồng Đĩnh tự tin có thể san phẳng kinh thành Huế, đè bẹp mọi sự chống cự của quân đội triều đình.

Triều đình Huế thương nghị gửi một sứ giả đến nói chuyện với Hồng Đĩnh trước, mục đích là để dò la độ sâu của Hồng Đĩnh, thật trùng hợp người này lại là Thượng Thư Phan Phú Thứ.
Phan Phú Thứ vừa tới trước mặt Hồng Đĩnh, ánh mắt Hồng Đĩnh liền nheo lại. Không ngờ lại là người này, chỉ mới đầu năm nay thôi, Hồng Đĩnh vẫn chỉ là một hoàng tử không quyền không thế, ăn chơi phá phách, còn đắc tội với lão, để tránh ảnh hưởng xấu phải trốn đến đất phong của mình là Hà Tĩnh, giờ đây gặp lại, trong lòng đều trăm mối ngổn ngang.
Có điều hai người đều giả bộ là lần đầu tiên gặp nhau, Phan Phú Thứ chú ý lễ tiết. vội quỳ xuống, mở miệng nói:
" Kỉ Vương nghìn dặm tới mang quân đi đánh giặc, thịnh tình bực này khiến từ trên xuống dưới kinh thành Huế và dân chúng cả nước cảm động đến rơi nước mắt, chỉ là đất Kinh kì yên bình đã lâu, nếu đại quân vào thành, khó tránh khiến lòng người bàng hoàng. lại không hợp với lễ tiết. Xin Kỉ Vương thứ tội!"
Nói xong lại đập đầu xuống đất mấy cái. Hồng Đĩnh cười gật đầu. mở miệng nói:
"Đánh giặc là chuyện chuyện quan trọng. Binh mã của bản Vương vốn cũng không định vào thành, sẽ lập tức xuất phát rời đi. xin Thượng Thư Đại Nhân đại nhân không cần lo lắng".
" Mặc dù không thể để cho tướng quân vào thành, nhưng trên dưới kinh thành đều biết ơn đức của Vương gia, Hoàng Thượng cùng với quan lại trên dưới Kinh thành Huế cũng muốn thấy mặt tướng quân, lĩnh hội sự oai vũ của tướng quân và binh mã thủ hạ!"
Hoàng Hải đứng ở một bên lập tức có chút tức giận, cũng không quản cấp bậc lễ nghĩa gì. mở miệng quở trách:
" Binh mã Vệ Quốc Quân chúng ta không màng sống chết, thế mà con mẹ nó ngay cả cửa thành cũng không cho vào. còn muốn Vương gia nhà ta đi dưới thành cho mọi người xem, dưới gầm trời này nào có đạo lý này!"
Thật ra, không cho Hồng Đĩnh vào Thành chỉ là thăm dò mà thôi, nếu như Hồng Đĩnh nhất quyết không chịu thì bên phía Kinh Thành cũng đành chấp nhận, mọi người không ai muốn chiến tranh nổ ra, kinh thành bị phá hủy, biết bao sản nghiệp của mọi người đều ở đây à nha, không phải cứ hò hét một câu tử chiến là xong đâu. Điều này cũng giống với sau khi Tự Đức mất, quân Pháp đánh kinh thành, nộp thành chính là các quan viên này đó, bởi vì không ai muốn lợi ích của nhà mình gặp phải chiến tranh tàn phá cả, cho nên đừng ai hỏi tại sao giặc Pháp đánh Huế chẳng mấy chốc đã được, đơn giản vì mọi người không chịu chia lửa cho tổ quốc lúc lâm nguy mà thôi, nói chung đều là một đám sâu mọt của đất nước cả.
— QUẢNG CÁO —

Đương nhiên. Hoàng Hải này cũng không phải là muốn làm gì. Nhưng đây cũng là quy củ, tuy nói Vệ Quốc Quân vốn không định vào thành. Nhưng vẫn phải giả bộ cho giống, tóm lại là phả kiếm vào tay chút ưu đãi.
Dù gì thì cũng phải tỏ ra cho có chút bộ dáng chứ.
Ngược lại Phạm Phú Thứ không biết chuyện này, nghe Hoàng Hải vừa quát, ngược lại liền không biết nói cái gì cho phải, Hồng Đĩnh cười khoát tay, ôn hòa nói:
"Không sao. Đại quân sẽ Nam tiến. sắp xếp đội ở ngoài thành, coi như bản vương duyệt binh là được. Nhớ ngày trước cũng từng sống ở Huế này, nói chung cũng có chút duyên phận hương khói.
Nói rồi Hồng Đĩnh phất tay, tiếng tù và sừng châu chấn động thiên không lại vang lên một lần nữa.

Tự Đức nghe tin liền mang theo một đám cấm quân và văn võ đại thần đến trước cổng ngọ môn , Vừa đến nơi, một cỗ khí thế rét lạnh đập vào mặt làm không ít đại thần đầu óc quay cuồng, có không thiếu người chân tay bủn rủn, ôm cổ nôn khan, ở dưới Ngọ môn hiện giờ đã đông đặc binh sĩ, xếp thành hàng trăm phương trận chỉnh tề.
Sát cổng thành thành chỉ có một nhóm quân, và trong đó một người nổi bật nhất, mặc áo bào vương gia màu vàng, cưỡi trên con ngựa cao to lực lưỡng gấp rưỡi con ngựa bình thường đứng ở trước thành hào. Sau khi thấy Tự Đức và bách quan xuất hiện, cũng không xuống ngựa, chỉ ở trên ngựa mà làm tư thế ôm quyền khom người.
"Đồ cuồng vọng!"
Phan Thanh Gian nhịn không được quát lạnh, nhưng Tự Đức bên cạnh lại không thèm để ý tới phản ứng của gã. sớm đã có cấm quân cầm kính thiên lý (kính nhìn trong nghìn dặm) tới, Tự Đức cầm kính thiên lý cố gắng nhìn tướng quân dưới thành.
Kính thiên lý này ở thời đại này vẫn là đồ chơi sang quý của Tây Dương. cũng chỉ có dạng đại phú đại quý như Tự Đức mới có thể trang bị. thường ngày lấy làm đồ chơi mà thôi.
Đột nhiên, tiếng tù và dưới thành dưới thành bỗng nhiên kéo dài đến một hồi trống, mọi người đều biết đó là hồi tù và chuẩn bị chiến đấu, tinh thần tất cả đều căng thẳng đến tột độ.( nếu ai chưa biết thì có thể xem Lord of the Ring để biết hồi tù và ấy kêu như thế nào) . tất cả mọi người đầu tường hoàn toàn không có chuẩn bị liền lắp bắp kinh hãi. Nhưng thấy võ tướng dưới thành giục chuyển thân ngựa, đưa lưng về phía đầu tường, mà vua Tự Đức đang ở trên này. Động tác này cũng là một cái tội danh thất lễ.
Có điều tất cả mọi người trên đầu thành không hề chú ý tới loại chuyện nhỏ nhặt này. thấy lúc này các phương trận bắt đầu rục dịch đi ngang cùng song song với tường thành.
Mấy trăm người xếp thành một khối hình vuông, lập tức bước đều về phía Hồng Đĩnh bên kia, đi ngang qua trước mặt Hồng Đĩnh, thẳng tiến về phía Nam
Mọi người trên đầu thành là quan lớn của Kinh Thành, mặc dù quan văn cũng không lạ lẫm gì với chuyện binh mã này. đều từng thấy đại quân thao luyện, nhưng biểu hiện của binh mã Vệ Quốc Quân dưới thành này. lại khiến bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối, đây đâu phải là đội quân bình thường cơ chứ, chỉ cần nhìn trang bị và huấn luyện thì đều có cảm nhận được đội quân này sức mạnh vô cùng khủng bố, đây là một đoàn hổ lang chi sư chứ không phải đùa. Nhất quyết không thể đắc tội với đội quân này, nếu không thì đúng là chết không có chỗ chôn.
Lúc những binh sĩ Vệ Quốc Quân này đi qua trước người Hồng Đĩnh, đều dựng thẳng binh khí sống lưng thẳng tắp, làm ra thái độ nghiêm nghị. Hồng Đĩnh ở trên ngựa đặt tay phải ở trên chuôi kiếm, tay trái vẫy chào kiểu Đức Quốc Xã, bất kể là binh sĩ hay là quan quân, đều có vẻ mặt cuồng nhiệt và sùng bái đến rực lửa. Đội hình càng về sau, đội hình đội ngũ càng dày đặc trật tự. đầy khí tức sát phạt.
Biết Hồng Đĩnh không có ý định vào Thành, Tự Đức nhìn Thượng Thư Phan Phú Thứ và một số thượng thư khác còn tốt. sắc mặt những quan viên nhát gan còn lại đều đã trắng bệch, còn có người túa mồ hôi trên trán. Tự Đức dứt khoát không nhìn nữa, xoay người tìm tướng giữ thành ra lệnh
"Cửa thành các nơi phải đóng chặt, nếu không có thánh chỉ, ai muốn mở cửa, lấy tội mưu nghịch mà xử, nhanh đi các cửa thảnh thông báo. nhanh đi!"
— QUẢNG CÁO —

Lúc này lại một hồi tù và ngân dài nữa vang lên, một đoàn vũ trang đặc biệt đi qua, đầu tiên là những chiếc xe ngựa kéo theo hàng trăm khẩu thần công, chạy băng băng lướt qua, điều này làm mọi người đều trố mắt, ủa ủa đại bác nặng lắm mà, có thể chạy nhanh như thế được hay sao, đương nhiên không ai biết được rằng bánh xe đại bác của Hồng Đĩnh đều đã được lắp thêm vòng bi, cùng với đó là lò xo nhún, cho nên hiện tại tốc độ hành quân của pháo binh đã tăng lên đáng kể, sau pháo binh là đến lữ đoàn pháo phản lực, tất cả đều là xe song mã, chở trên xe là một bó những ống sắt rỗng, ghép lại với nhau, nhìn thứ vũ khí này, Hồng Đĩnh có điểm đắc ý, sau bao ngày nghiên cứu hồng Đĩnh đã chế tạo ra hàng nhái gần như thành công hệ thống pháo phản lực cachiusa của Liên xô, đương nhiên là phiên bản hàng nhái này chỉ có 12 ống phóng, chạy bằng sức của gia súc chứ không được gắn trên khung gầm xe tải và nó phóng đi quả tên lửa SS II , bất kể là tầm xa hay là độ chính xác thì chẳng đâu vào đâu, tuy nhiên nếu như hạ lòng bắn thẳng thì cũng vô cùng khủng khiếp.
Hơn vạn đại quân và vô số khí tài quân sự, các binh chủng đi ở dưới thành gần hai canh giờ. rất nhiều người đứng ở trên thành xem đều cảm giác mệt mỏi, đồng thời cũng cảm giác kinh hồn táng đởm. nhưng lại không muốn rời khỏi chỗ lỗ châu mai trên tường thành. Đây có lẽ có thể liên tường tới việc người muốn đứng ở chỗ hiểm ngắm phong cảnh, trong lòng phát run mả vẫn muốn xem tiếp.
Đợi đến khi đại quân đi qua, rất nhiều người đều không kìm lòng nổi mà thở hắt một hơi. Tuần phủ Quảng Bình nói với một người bên cạnh:
"Thấy binh này. mới biết cái gì gọi là binh mạnh sức tốt. Kỉ Vương này làm sao luyện được những binh mã này..."
Người bên cạnh lắc đầu, Phan Thanh Giản vốn đang lầm bầm lầu bầu, thấp giọng nói:
"Có binh mã này. loạn cục thiên hạ. giặc ngoại xâm lo gì không dẹp yên chứ!" thế nhưng, ánh mắt của Phan Thanh Giản bất chợt lóe lên, trong ánh mắt đó lóe lên thứ gì thì đúng là chỉ có trời mới thấu. Chờ tất cả binh mã đi qua Hồng Đĩnh mới gục ngựa chuyển thân lại. xuống ngựa khom người thi lễ, cất giọng nói:
"Kỉ Vương, đồng chức Trấn Nam Vương, chúc Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Đầu tường im lặng dị thường vì câu vấn an này của Hồng Đĩnh mà thoáng cái khỏi phục bình thường. Tự Đức bò kính thiên lý xuống, suy nghĩ một lúc. để khí hô:
- Hoàng Đệ phấn chấn vì nước quên mình, hãy vào Nam giết giặc đi thôi, nhân dân còn đang trong cơn dầu sôi lửa bỏng, khi nào khải hoàn, đích thân hoàng huynh sẽ cử lễ mừng công.
- Đa tạ Hoàng Huynh, Đệ sẽ luôn ghi nhớ lời huynh dặn dò.
Nói rồi Hồng Đĩnh phất tay, dẫn theo đội kị binh cận vệ đuổi theo đại quân, hành trình nam tiến bắt đầu, đi khai sáng lịch sử mới cho dân tộc...

Ngoài Truyện:
Đội Vệ Quốc Quân từ khi bắt đầu được lệnh vào Nam chiến đấu tất cả đều đã cắt đầu cua, với mĩ danh từ là chôn một phần thân thể nơi quê nhà, thề chết chiến đấu tới giọt máu cuối cùng.
Điều này cũng bởi Hồng Đĩnh hận mãi tóc dài này vô cùng, đi đánh nhau hay bất kể làm gì cũng đều vướng víu, cộng thêm chấy giận nữa, quả thật là ngứa đến điên người, chính hắn là Vương gia thế nhưng sống với binh sĩ như vậy cũng làm hắn bị lây chấy sang, làm hắn vô cùng căm ghét, cho nên Hồng Đĩnh đã ra lệnh cắt phăng đi trong toàn quân, để đảm bảo vệ sinh sạch sẽ, đương nhiên với tư tưởng phong kiến thì việc cắt đi mái tóc cha mẹ ban cho thì đây là điều đại nghịch bất đạo, thế cho nên cần phải có một cái lí do thích hợp, và giờ đây, toàn Vệ Quốc Quân đều là quả đầu tóc dài ba phân, sau này kiểu tóc này chính là tượng chưng cho thân phận của Vệ Quốc Quân, và thành phong trào ai muốn gia nhập Vệ Quốc Quân thì phải xác định sẽ sẵn sàng chết cho tổ quốc, tóc cắt đi chôn ở quê nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.