Thực hiện xử phạt kết thúc, Hoàng Hải cùng bọn cận vệ lập tức xông lên đỡ lấy Hồng Đĩnh đang lảo đảo muốn ngã xuống. Hồng Đĩnh cố hết sức đứng dậy nhìn mọi người, quay lại nhìn Đỗ Quý nói:
- Ra lệnh giải tán bộ đội.
Sau khi Đỗ Quý lên tiếng cho mọi người giải tán, liền quay lại bọn cận vệ biết chút y thuật quát lớn:
- Các ngươi muốn chết à? Còn không mau tới trị liệu cho đại nhân!
Một phen gà bay chó chạy, Hồng Đĩnh được mang xuống, dĩ nhiên, cùng hưởng thụ trị liệu,
Binh lính chậm chạp giải tán rời đi, mọi người đều nói đến chuyện ly kỳ hôm nay, dù sao cũng chưa có ai được xem một Thống soái tự xử phạt mình.
Những người thông minh suy nghĩ miên man, việc Hồng Đĩnh tự xử phạt mình, làm cho họ cảm nhận được sự thưởng phạt công bình trên lãnh địa này.
Nhưng thật ra binh lính cũng không cần thủ lĩnh làm những chuyện thu phục lòng người như vậy, tận đáy lòng bọn lính đều tự có phán đoán, bọn họ đơn thuần chỉ muốn, lập công là được trọng thưởng, phạm tội liền bị xử phạt, họ nhận định làm lính nơi này tốt hơn nhiều so với ở trong quân đội.
Lương tháng lĩnh đủ, công lao thật đánh thật, chỉ cần Đại nhân không làm phản, dù cho ở quân đội chính quy hay làm dân binh ở đây đâu có gì khác nhau?
Sau khi bọn lính giải tán, trên quảng trường chỉ còn lại bọn thổ phỉ tù binh cùng mấy trăm vệ binh canh giữ. Lê Nhĩ nhìn quanh lo lắng nói cùng Kimura:
- Chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-troi-day-cua-de-che-dai-viet/652428/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.