Chương trước
Chương sau
Quay lại chiến trường Hà Tĩnh.
Bọn thổ phỉ đang giao động, không phải bọn chúng không còn sức chiến đấu, nhưng nhìn hoàn cảnh của mình, bọn chúng hoàn toàn vô vọng, đánh mất hết cả dũng khí tranh đấu.
Bọn chúng không phải là lũ ngu ngốc, tay không dám đối mặt với quân chính quy có võ trang đầy đủ, vũ khí thì vô cùng khủng bố, chỉ có một kết quả là bị giết sạch. Chỉ là bọn chúng không cam lòng đầu hàng, cho nên tất cả đều chỉ ngây ngốc đứng im tại chỗ.
Gã thanh niên lạnh lùng thấy tình hình này, trong lòng cười một tiếng: “Cơ hội đã tới”. Hắn mang theo bộ chúng đi ra ngoài, hướng Hồng Đĩnh hành lễ, rất lưu loát dùng tiếng Việt nói:
- Vị đại nhân này, chỉ cần ngài có thể đánh bại ta: ta nguyện dẫn dắt thuộc hạ bộ chúng đầu hàng ngài!
Lời này vừa thốt ra, không biết tại sao bọn thổ phỉ ầm ĩ một trận, rồi mấy chục tên đầu mục đi ra, rối rít cố gắng dùng tiếng Việt mang khẩu âm Quảng Đông hướng Hồng Đĩnh đưa ra lời khiêu chiến. Giống như thanh niên kia: chỉ cần Hồng Đĩnh đánh thắng chúng sẽ đầu hàng, nếu không hãy thả bọn chúng rời đi.
Hồng Đĩnh nhìn thấy người trẻ tuổi này có chút khí độ, liếc qua bọn chúng một cái liền nhướng mày: bởi vì Hồng Đĩnh phát hiện, người trẻ tuổi này cùng bọn thủ hạ của hắn, không có dấu vết đã tham gia chiến đấu, không biết vừa rồi trốn ở địa phương nào.
Còn về những tên đầu mục khác Hồng Đĩnh chả thèm để trong mắt, bởi vì bọn chúng đều là một một lũ hung ác có thân thể cường tráng mà thôi.
Hồng Đĩnh vẫn không nói gì, Hoàng Hải, Mạnh Hổ lập tức tức tối nhảy dựng lên:
- Một lũ ngu xuẩn! Bằng vào các ngươi mà cũng dám hướng đại nhân khiêu chiến? Để ta tới dạy dỗ các ngươi!
Mà bọn trưởng quan, quân SS cùng bọn lính có vũ lực cao cường hơn người, cũng rối rít gọi to la hét để cho bọn họ tiếp nhận khiêu chiến.
Mạnh Hổ kêu to nhất, phải biết rằng loại đấu trận khiêu chiến này nếu chiến thắng, chiến công rất lớn. Mạnh Hổ làm sao có thể bỏ qua.
Đừng xem Mạnh Hổ như con chó giữ nhà của Hồng Đĩnh.Vốn dĩ những người xuất thân là thân vệ của Hồng Đĩnh, phần lớn đều dựa vào vũ lực để tấn thăng. Hắn có thể từ lính thường trở thành chỉ huy trưởng của quân SS, vũ lực tất nhiên không tồi, vì vậy hắn không để bọn thổ phỉ gầy yếu này trong mắt.
Hồng Đĩnh cũng không phải là người không biết điều, nhìn thấy vẻ mặt khát vọng của bộ hạ của mình liền gật đầu, đồng ý cho bọn họ cùng bọn đầu mục thổ phỉ khiêu chiến.
Mặc dù bất mãn vì không thể đánh nhau cùng Hồng Đĩnh, nhưng nghĩ đối phương là quý tộc, mình chỉ là một đầu mục thổ phỉ, không có tư cách đánh nhau với đối phương cũng là chuyện bình thường
Người đi ra cùng gã thanh niên lạnh lùng đối chiến, chính là Mạnh Hổ.
Thấy Mạnh Hổ chỉ mặc một bộ quần áo binh sĩ giống như bao kẻ khác, không có cấp bậc, chỉ hơn binh sĩ bình thường là đội một cái mũ kêpi, có gắn ngôi sao, gã thanh niên lạnh lùng cũng không thèm để ý, hắn không biết những binh lính này cấp bậc là dựa vào kí hiệu trên mũ, vì có nhiều hạn chế cho nên hệ thống quân hàm chưa đc Hồng Đĩnh phổ biến, sĩ quan cấp tiểu đoàn trưởng dùng mũ Kêpi có gắn ngôi sao, cấp đại đội là mũ lưỡi trai có gắn ngôi sao, trung đội trưởng là đội mũ tai bèo. Nếu như biết Mạnh Hổ là một Tiểu đoàn trưởng tương đương cấp bậc bách phu trưởng của nhà Thanh, chỉ sợ cũng không dám xem nhẹ như vậy.
Loading...

Kết quả tự nhiên, mặc dù gã thanh niên lạnh lùng có mấy bộ tán thủ, nhưng đối mặt với Mạnh Hổ, kẻ đã từng dựa vào công trận, chỉ có thể chống cự được mấy mười chiêu liền bị đánh bại. Nếu như không phải là khiêu chiến, Mạnh Hổ có thể đã sớm cướp lấy tánh mạng của gã rồi.
Mạnh Hổ lập tức hưng phấn vội vàng hướng Hồng Đĩnh hành lễ:
- Đại nhân, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh.
Gã thanh niên lạnh lùng cùng thủ hạ và đứa cháu của mình, không dám tin tưởng mình bị bại nhanh chóng như vậy. Hắn đương nhiên trong lòng có tố chất rất tốt, thoáng hoảng hốt một chút lập tức quỳ xuống hướng Khang Tư dập đầu hô:
- Mumon Kimura đại biểu cho gia tộc Mumon xin thần phục Đại nhân!
Tay thiếu niên còn trẻ cùng bọn thủ hạ sửng sốt một chút, rồi với vẻ mặt khổ sở thống khổ cũng quỳ xuống theo trên mặt đất. Hồng Đĩnh cùng người của mình không có phản ứng gì. Còn bọn đầu mục thổ phỉ ánh mắt tóe lửa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kế tiếp là trận thứ hai, vừa mới tuyên bố xong, Hoàng Hải lập tức xông lên hô to:
- Trận thứ hai là của ta!
Nói xong không đợi chiến mã dừng lại đã nhảy vọt vào giữa sân.
Hoàng Hải vốn xuất thân là thằng hầu trong một gia đình phú quý, Vốn chủ nhân của hắn thích tác phong nam ái, nên đã huấn luyện thành bộ dáng nương nương có tài nịnh bợ này, có điều là đặc biệt có tài chăm sóc người ta
Là đàn ông nhưng lại có bộ dạng thanh tú đến mức khiến đàn bà con gái phải hờn ghen, cho nên gặp rất nhiều rắc rối, cho đến khi được ông Ngoại Hồng Đĩnh thu nhận, đưa vào đội thân vệ của Hồng Đĩnh, mục đích chỉ là để chăm sóc Hồng Đĩnh tốt hơn đám tráng hán tay chân vụng về, nhưng không ai ngờ được Hoàng Hải lại là người tiếp thu huấn luyện và lí luận quân sự và nổi trội nhất trong nhóm thân vệ Hồng Đĩnh,
Gã đầu mục thấy bộ dáng kiều diễm như mỹ nữ của Hoàng Hải, lập tức ánh mắt mơ màng nuốt nước miếng.
Tất cả đều mắt sáng rực lên nhìn chằm chằm .
Hoàng Hải thấy bộ dáng của gã đầu mục kia, liền chau mày lại, rút đao ra dùng thân đao nện vào mặt tên đầu mục một cái, rồi tung một cước đá bay tên đầu mục, hắn giơ đao uy phong lẫm lẫm nói:
- Một tên!
Nhìn thấy thế, bọn Ngô Dương, Vàng Lí Dũng vẻ mặt như đưa đám, bọn họ biết như vậy là khiêu chiến không có phần của mình nữa rồi. Mà những người khác, bao gồm cả bọn thổ phỉ, tất cả đều ngây ngốc nhìn Hoàng Hải, ai cũng không nghĩ ra, một mỹ nhân yêu kiều không ngờ lại có thể cường hãn như thế!
Gã đầu mục bị đá ngã cảm thấy rất sỉ nhục vì bị một nữ nhân đánh bại. Liền thét to một tiếng, nhảy dựng lên, giật lấy vũ khí của một thuộc hạ với khí thế hung hăng nhằm Hoàng Hải vọt tới.
Hoàng Hải nhướng mày, huy đao tước vũ khí của tên đầu mục, rồi một kích đánh gục hắn, sau đó một chân dẫm lên người hắn. Gã đầu mục liều mạng giãy dụa nhưng không cách nào nhúc nhích được. Hoàng Hải dùng bản đao vỗ vỗ lên người hắn, lạnh giọng nói:
- Ngươi đã bại còn chạy tới làm gì? Hay là các ngươi căn bản không biết đến hai chữ danh dự? Cút nhanh cho ta! Tên khác lên đi!
Gã đầu mục kia giãy dụa bò dậy, ngăn cản thủ hạ đang tức giận chuẩn bị tiến lên công kích, rồi căm tức nhìn Hoàng Hải một cái, phát hiện Hoàng Hải căn bản không để ý đến mình, mà lại nhìn lên tên đầu mục khác. Hắn thấy chán nản trong lòng, liền quỳ xuống đất hướng Hồng Đĩnh đang ngồi trên lưng ngựa, nói:
- Ta là Lê Nhĩ, thuộc chi nhánh Lê tộc Hải Nam nguyện dẫn thủ hạ thần phục đại nhân.
Quỳ lạy xong, hắn đứng dậy mang theo thủ hạ đi tới chỗ Mumon Kimura ngồi xuống.
Gã cháu Kimura có chút khinh thường, thấp giọng nói:
- Hừ, không ngờ thua cả một cô gái!
Thủ hạ của Lê Nhĩ lập tức nhảy dựng lên quát:
- Khốn kiếp! ngươi nói cái gì?
Thủ hạ Kimura cũng lớn giọng:
- Hừ! Bọn binh sĩ hạ tiện lỗ mãng các ngươi, không có tư cách chất vấn Thiếu chủ của chúng ta. Hơn nữa Thiếu chủ của chúng ta cũng không có nói sai, các ngươi chính là thua một nữ nhân.
- Hắc hắc, hạ tiện? Một gia tộc ngoại lai, không có lãnh địa chỉ có thể trốn ở trong núi sống trộm, cơ hồ gia tộc sắp diệt vong, còn có mặt mũi nói gì chúng ta là binh sĩ hạ tiện lỗ mãng? Vậy các ngươi là cái gì? Lại còn thiếu chủ nữa...!
Thủ hạ Lê Nhĩ không chịu yếu thế châm chọc.
Kimura đột nhiên lên tiếng quát:
- Được rồi! Tất cả im miệng cho ta! Chúng ta hiện tại đều là chiến lợi phẩm của người ta, không nên ở chỗ này cãi nhau!
Thủ hạ Kimura lập tức biết điều im miệng ngồi xuống, mà Thủ hạ Lê Nhĩ định thừa thắng xông lên nhưng cũng bị Lê Nhĩ ngăn lại.

Lê Nhĩ nhìn Kimura một cái, cười nói:
- Không biết khi gia chủ Mumon Kimura đại nhân xuất hết toàn lực, thì người đàn bà kia cần bao nhiêu chiêu mới có thể đánh bại ngươi?
Kimura vẫn không trả lời, cháu hắn liền cười nói:
- Đánh bại? Tam thúc ta dùng hết toàn lực, nữ nhân kia có thể đánh bại Tam thúc ta sao? Ngươi cho rằng Tam thúc ta giống như ngươi một chiêu tất bại?
Lê Nhĩ lần nữa ngăn cản bọn thủ hạ, hắn cười cười nhìn thiếu niên kia nói:
- Mumon Katou thiếu gia, mặc dù ta chưa có xuất toàn lực. Nhưng ngươi cũng biết, vũ lực của ta chỉ kém tam thúc ngươi hai ba thành mà thôi, nếu ta một chiêu bị bại, vậy Tam thúc ngươi? Hai chiêu? Hay ba chiêu?
Mumon Katou nghe nói như thế, liền giật mình nhìn tam thúc, Kimura sắc mặt nghiêm túc gật đầu:
- Nữ nhân kia rất mạnh, hơn nữa gã quân nhân cùng ta giao chiến, mặc dù không có chiêu số gì, nhưng lực công kích cũng rất mạnh, nếu ta dùng hết toàn lực, chỉ có thể xem thể lực của ai khỏe hơn, người đó mới có thể giành được thắng lợi.
- Không phải chứ? Tam thúc! Đó chỉ là một tên binh sĩ mà! Không ngờ lại mạnh như vậy?
Mumon Katou mặt đầy vẻ không tin khiếp sợ nhìn vào Mạnh Hổ.
- Hắn nhất định không phải là binh lính, nếu như binh lính của đế quốc Đại Nam đều cường hãn như thế, cả đảo Hải Nam sớm đã bị đế quốc Đại Nam chiếm mất rồi.
- Hừ! Xem ra đầu nhập chủ công lần này cũng không tốt lắm a, ta nói không sai chứ?
Lê Nhỉ vẻ mặt đắc ý nói.
- Chủ công?
Mumon Katou vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lê Nhĩ.
Kimura như đã biết sớm lòng Lê Nhĩ, quay sang nói:
- Nghe ngươi nói thần phục mà không phải đầu hàng, không biết ngươi có ý đồ gì?
- Hà! Còn không phải là học theo ngươi sao? Thấy ngươi dẫn cả gia tộc thần phục, ta là binh sĩ lỗ mãng mang mấy thủ hạ Lê tộc thần phục theo thì có gì không tốt chứ? Sau này chúng ta cùng là đồng hương đồng bạn, phải chiếu cố cho nhau nhiều hơn.
Lê Nhĩ cười nói.
Kimura lắc đầu nói:
- Ta cũng không dám đảm bảo! Dù sao cũng chưa biết chủ nhân của lãnh địa này xử lí chúng ta như thế nào. Thôi, không nói nữa, hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể đầu hàng mà thôi.
Nghe nói như thế, Lê Nhĩ nhìn sang phía tên đầu mục thổ phỉ mang theo thủ hạ đang đi tới, thấy đối phương không phải là người mình quen biết nên hắn cũng không lên tiếng nữa.
Hoàng Hải vẫn giử quyền khiêu chiến, hơn nữa rất dễ dàng một chiêu đánh bay vũ khí của các tên đầu mục, sau đó chỉ một cước đá bay đối phương, rồi gác đao trên cổ đầu mục. Bọn đầu mục bị thất bại, không ngoại lệ, đều vẻ mặt xám ngoét quỳ trên mặt đất xin đầu hàng.
Kết quả, bên Hồng Đĩnh toàn thắng, toàn bộ thổ phỉ đều xin đầu hàng.
- Đai nhân! Ta lợi hại không?
Hoàng Hải cả người ướt đẫm mồ hôi, chạy ngay đến trước mặt Hồng Đĩnh chờ đợi khích lệ. Hắn không hề chú ý tới, những tên bên cạnh hắn đang len lén căng mũi, thần sắc đầy vẻ si mê.Ngửi thấy mùi thơm bay ra từ người Hoàng Hải, Mạnh Hổ âm thầm chắc lưỡi hít hà.
“Cũng không biết Hoảng Hải tỷ tỷ này làm thế nào, mà ngay cả mồ hôi cũng thơm, đáng lẽ mồ hôi phải là “hôi” chứ? Chẳng lẽ tâm thái thay đổi thì thân thể cũng thay đổi hay sao?”
Hồng Đĩnh cười nói:
- Rất lợi hại, ta không nghĩ tới võ nghệ ngươi lại cao cường như thế, tiếp tục cố gắng nha.
Nhận được khích lệ như nguyện, Hoàng Hải lập tức hưng phấn nói:
- Dạ, thuộc hạ nhất định cố gắng luyện tập! Tranh thủ trở thành kiếm khách lợi hại nhất thiên hạ!
Hồng Đĩnh cười gật đầu, coi như khích lệ, hắn không nói vs Hoàng Hải rằng kiếm khác lợi hại nhất thiên hạ ăn một viên đạn cũng ngỏm hết cả như nhau thôi, tuy nhiên đối vs thuộc hạ xinh đẹp có nét mặt gần giống vs Hương Giang idol này hắn luôn luôn sủng ái có thừa, có lẽ đây là một phần trong tâm trí người hiện đại của hắn còn sót lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.