Hồng Đĩnh cưỡi con ngựa cao to, nhìn quanh thăm thú bên trong Ngô gia trang, phải nói đây là nơi ở đại tộc lâu năm, kiến trúc đẹp hơn bên Hồng Gia bảo nhiều lắm, đình đài non bộ đều đủ cả, nếu như khu đại viện này còn đến thời hiện đại, giá cả chắc không dưới vài chục triệu đô. Thế nhưng giờ nơi đây đang khắp nơi bốc khói nghi ngút.
Tư mập, vẫn đứng bên ngựa Hồng Đĩnh hỏi.
“Tướng chủ, gần một trăm tên tù binh này, xử trí như thế nào, xin tướng chủ cho chỉ thị.”
Hồng Đĩnh ngồi trên ngựa, trầm ngâm một lát nhìn những tên tù binh đang quỳ ủ rũ, bị trói chéo cánh, đang quỳ bên bức tường trang. Chậm rãi hỏi.
“Những người này có cầu xin ngươi tha mạng không?”
Tư mập có chút mơ hồ, thầm nghĩ sao tướng chủ lại hỏi câu hỏi phí lời như vậy, nhưng vẫn đứng trang nghiêm trả lời:
“Đều là sau khi cổng thành đóng lại, thấy không còn đường lui, vứt binh khí, đầu hàng xin tha với quân ta”.
Hồng Đĩnh gật gật đầu, cười lãnh khốc hỏi:
“Mập Mạp, dân thường, thương buôn trong tỉnh thành Hà Tĩnh này, khi đối mặt với đám cầm thú này, có từng xin tha mạng không, chắc là dập đầu tới chảy máu ấy nhỉ … Hả?"
Nghe thấy Hồng Đĩnh nói những lời này, Tư Mập sửng sốt, lập tức tay trái khẽ đánh trước ngựa, gật đầu đáp:
“tướng chủ, đã biết phải làm thế nào rồi”.
Nói xong liền đi về phía tù binh, Hồng Đĩnh ở phía sau cao giọng nói:
“Mập Mạp, không cần chém đầu”.
Nói xong, Hồng Đĩnh liền dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-troi-day-cua-de-che-dai-viet/652411/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.