Trời đã về đêm càng khiến cho khung cảnh khu rừng trở nên thật đáng sợ. Đâu đó có hai con người rảnh rỗi không có việc gì làm rủ nhau cùng lạc đường, đang ngồi co ro vì rét dưới đám củi cháy lách tách. Mà nói vậy cũng không đúng lắm, người thấy lạnh chỉ có Lâm Nhược Băng thôi còn Thẩm Từ Vũ...vẫn tỉnh bơ. Anh ngồi nhìn cô hắt xì hết lần này hết lần khác nhưng nhìn vẫn chỉ là nhìn, không có bất kì hành động nào khác.
- Anh...anh bị gì thế? Nhìn con nhà người ta như thế này mà không biết hỏi han quan tâm một câu à? _ Lâm Nhược Băng thấy anh ta cứ ngồi im thin thít như vậy thì vô cùng giận dữ. Tại sao anh ta có thể vô tâm như thế được nhỉ? Bộ cô có chỗ nào nhìn không giống người sắp bị cảm sao?
- Cô đang nói tôi á? *tự chỉ tay vào mặt mình *
- Chứ còn ai nữa??!! _ Cô liếc anh muốn cháy mặt, chỉ thiếu điều không hét toáng lên thôi.
- À..ờ cô có sao không? Tôi không giỏi khoản quan tâm người khác cho lắm mong cô đừng giận. _ Anh làm vẻ mặt hối lỗi trông cưng chết đi được. Thấy vậy cô cũng không tức nữa, thôi bỏ đi, dù sao anh là người mang trái tim sắt đá mà, có biết chăm sóc ai đâu? Có thể khiến anh nói chuyện với mình đã khiến Lâm Nhược Băng cảm thấy tự hào lắm rồi.
Cô đã biết sẽ không trông mong được gì vào Thẩm Từ Vũ nên đành tự đứng lên, tìm coi xung quanh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tro-ve-cua-tieu-thu/2920934/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.