Khi cô đến nhà ông trùm thì trời đã rất tối rồi, ấy thế mà bà già Vân Dương nhất quyết không cho cô vào nhà ngủ ké, thậm chí còn lôi ra đủ thứ lí do trên trời dưới đất dọa cho cô sợ. Làm như bả thà chết còn hơn để cho cô ngủ ké vậy!?
- Cho tôi vào nghỉ xíu thôi mà, sáng mai nhất định tôi sẽ đi sớm, hứa đấy! Sẽ không để ai nghi ngờ tôi đâu, đi mà...đi mà... _ Cô vận dụng hết tất cả sự đáng thương của mình để cho trái tim sắt đá của Vân Dương lay động, cho cô ngủ tại nhà.
- Tôi đã nói không là không cơ mà! Sao cô nhây quá vậy? Lỡ như có người nào đó bắt gặp được cô ngủ ở đây, rồi về sở báo cáo lung tung, sẽ có rất nhiều người hỏi cô tùm lum thứ đó Nhược Băng ạ. Tôi nghĩ tốt nhất cô nên trở về ngay đi, bây giờ còn sớm, chưa tối hẳn đâu, cô mà còn ở đây kì kèo nữa thì trời tối hơn nữa, cô muốn về cũng không được mà tôi cũng sẽ không cho cô ở lại đâu! _ Giọng nói của Vân Dương rất kiên quyết, giống như không gì có thể làm rung chuyển nó vậy.
- Vâng. Hic... _ Có trời mới biết từ khi mới lòi đầu ra khỏi bụng mẹ Nhược Băng cô đây đã rất sợ ma và bóng tối rồi a!
Lâm Nhược Băng nén cái cảm giác muốn bóp chết Vân Dương xuống, cố mỉm cười thật ôn hòa rồi đi bắt taxi để về căn nhà mà Cố Bạch đã chuẩn bị sẵn cho cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tro-ve-cua-tieu-thu/2920920/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.