Khi nãy cô nói hùng hổ lắm a!
Nhưng thật ra....trả thù làm sao cô cũng không biết.
Hơn nữa, cô còn không có nhà để về.
Bạn bè đã tuyệt giao cô.
Cha mẹ đã mất.
Gia sản và nhà cửa mất hết.
Họ hàng nhà cô ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô đến một lần.
Cô.....thật sự không còn nơi để về nữa sao?
10h tối
Nãy giờ nghĩ đi nghĩ lại nghĩ tới nghĩ lui cô không thể tìm ra cách nào cả.
Làm sao bây giờ??
Bỗng một đám du côn ăn mặt bặm trợn tiến gần đến chỗ cô đang đứng:
- Chà! Sao cô em lại đứng ở đây? Đi chơi với bọn anh không? Bọn anh sẽ chiều em hết mình hahahahaha!
Tiếng cười khả ố xen chút rùng rợn của bọn chúng vang lên làm cô rợn cả tóc gáy.
Chẳng lẽ đời cô đến đây là tàn rồi sao?
Cô không còn cơ hội để báo thù rồi sao?
- Khôngggggg mấy người tránh xa ra.....tránh xa tôi ra! Không là tôi hét lên đó. _ Mặc dù Lâm Nhược Băng không biết la lên có ai nghe không nữa.
- Cô em cứ la thoải mái! Để xem có ai đến cứu cưng không? _ Một tên theo như cô đoán là đại ca của cả đám, mặt mũi sẹo tùm lum, liếm môi vài cái rồi dùng bàn tay dơ bẩn sờ lên người cô.
Eo ôi! Kinh quá!
Tay bọn này bẩn chết đi được.
Huhuhu có ai cứu cô không?
Cô sẽ mang ơn người đó cả đời mà.
- Dừng tay! _
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tro-ve-cua-tieu-thu/2920881/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.