Chương trước
Chương sau
Đôi tay của Quý lão thái gia giao nhau nắm ở trên quải trượng, mặt ủ mày chau: “Vạn thị, Phó thị là con dâu của ngươi, ngươi muốn đánh muốn chửi, muốn bán, lão già thúi này cũng không quản được.”
Vạn thị nghe xong, nhịn xuống khẩu khí trong lòng, ngẩng đầu lên cười, xấu hổ mà giải thích: “Bá phụ, không thể nào, không thể nào.”
Quý lão thái gia không để ý tới lời giảo biện của bà, tiếp tục nói: “Vạn thị, làm người cần giảng đến lương tâm. Văn Minh xuất chinh bảy năm chưa về, Phó thị ở nhà tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, phụng dưỡng ngươi, chiếu cố Mỹ Du, đem một nhà xử lý đến gọn gàng, ngăn nắp. Cuộc sống của các ngươi cũng đi theo mà phát triển không ngừng. Nàng dù không có công lao, cũng có khổ lao, ngươi nếu thật sự chướng mắt nàng, chờ Văn Minh trở về, đi quan phủ làm hòa li, đem của hồi môn của nàng trả lại cho nàng, từ nay về sau nam cưới nữ gả, không liên quan với nhau, cũng coi như là hảo tụ hảo tán. Tội gì muốn bức cho nàng cùng đường?”
Trăm điều thiện lấy hiếu làm đầu, lấy danh nghĩa “Bất hiếu” hưu Phó Chỉ Toàn, thanh danh của nàng liền bị hủy, về sau ai còn nguyện ý cưới nàng.
Vạn thị bị ông nói cho xấu hổ và giận dữ không thôi, ngạnh cổ không nói lời nào.
Quý lão thái gia thấy bộ dáng này của bà liền biết chính mình nói bà không nghe vào.
Thôi, hai nhà tốt xấu gì cũng đã phân gia, lời có thể nói hắn đều đã nói, chỉ mong Văn Minh trở về có thể rõ ràng lý lẽ hơn so với vị nương hồ đồ này của hắn, hảo hảo đối đãi với Phó thị.
“Được rồi, ngươi cũng đi từ đường đi.” Quý lão thái gia vung tay lên.
Vạn thị không hé răng rời đi.
Quý lão thái gia liếc mắt nhìn chị dâu em chồng Phó Chỉ Toàn đang đứng ở nhà chính, vẫy tay một chút: “Lại đây.”

“Bá tổ phụ, ta…… Ta có thể đi nhìn nương của ta không?” Quý Mỹ Du xoa ngón tay, khuôn mặt nhỏ tròn tròn một mảnh tái nhợt, hốc mắt còn có nước.
Quý lão thái gia nhìn bộ dáng nàng đáng thương vô cùng, thở dài: “Ngươi là cái hài tử tốt, đi đi.”
Quý Mỹ Du không dám nhìn vào mắt Phó Chỉ Toàn, vội vàng chạy tới từ đường.
Nàng vừa đi, Phó Chỉ Toàn lập tức hành lễ với Quý lão thái gia: “Đa tạ bá tổ phụ.”
Quý lão thái gia lắc đầu thở dài: “Là Quý gia xin lỗi ngươi, ngươi yên tâm, về sau sự tình giống như hôm nay tuyệt đối sẽ không lại xảy ra.”
Điểm này Phó Chỉ Toàn thật ra tin tưởng. Nàng nhìn trán của Quý lão thái gia ẩn ẩn mồ hôi, cầm lấy một cái thảm, lót xuống trên ghế đá, nhẹ giọng nói: “Bá tổ phụ vất vả, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
Quý lão thái gia đã lớn tuổi , nhận được tin tức liền vội vội vàng vàng trở về, sau khi trở về lại đánh cho nhi tử một trận , lúc này thật sự là có chút ăn không tiêu.
Hắn ngồi vào trên ghế đá, thở hổn hển một lát, chờ hô hấp vững vàng xuống, lại an ủi Phó Chỉ Toàn: “Ủy khuất cho ngươi, chờ Văn Minh trở về thì tốt rồi.”
Lại thêm một trưởng bối cho rằng Quý Văn Minh trở về là có thể cho nàng được trải qua những ngày tốt đẹp!
Chỉ có thể nói, ấn tượng trong dĩ vãng mà Quý Văn Minh đã gây dựng được trong lòng các trưởng bối quá tốt đi.
Phó Chỉ Toàn không tiện nói nhiều, chỉ có thể ở một bên cười không nói.

Hỏa khí ở trong lòng của Quý lão thái gia còn chưa có tan đi, hắn vẫy vẫy tay, nói với Phó Chỉ Toàn: “Ngươi đi về trước đi, chuyện này ta sẽ cho ngươi một cái công đạo.”
“Đa tạ bá tổ phụ.” Phó Chỉ Toàn cảm kích hành lễ, chậm rãi đi ra khỏi nhà cũ Quý gia .
Vừa ra khỏi tòa nhà, Tiểu Lam liền thở hồng hộc chạy lên đón: “Thiếu phu nhân không có việc gì chứ? Lão thái gia có đuổi về kịp không ?”
Phó Chỉ Toàn sờ sờ cái đầu mướt mồ hôi của nàng, trong mắt một mảnh mềm mại: “Không có việc gì, ngươi đã vất vả rồi! Chúng ta mau trở về đổi thân quần áo đi, miễn cho bị cảm lạnh.”
Nghe vậy, trên mặt Tiểu Lam nở rộ ra tươi cười vui vẻ. Nàng rốt cuộc cũng chịu đựng không nổi nữa, đỡ vách tường trượt xuống ngồi bệt mông trên mặt đất, xua tay nói: “Để ta nghỉ một lát.”
Phó Chỉ Toàn thấy nàng thật sự mệt đến không nhẹ, ngồi dưới đất như vậy chỉ sợ sẽ sinh bệnh, vội nói: “Ngươi chờ một chút, ta đi mướn một chiếc xe.”
Chờ đến khi lên xe ngựa, lại uống một chút nước, Tiểu Lam rốt cuộc đỡ mệt hơn một chút. Lúc này, nàng mới chú ý tới âm thanh chiêng trống rung trời trên đường phố, còn có âm thanh pháo nổ ở phía trước vang lên không ngừng.
“Đây là có người đón dâu sao?” Tiểu Lam tò mò vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, nhưng lại không thấy tân lang cưỡi ngựa lớn, ngược lại liền nhìn thấy một đội quan sai chỉnh tề.
Nàng khó hiểu mà lẩm bẩm tự nói: “nhóm quan gia tuần phố, khi nào cũng lưu hành đốt pháo?”
Phó Chỉ Toàn biết nàng hiểu lầm, cười giải thích nói: “Không phải tuần phố, đây là đi báo tin vui cho người ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.