Sợ gây thương tích cho người vô tội, xem ra người này còn không phải là đã hết thuốc chữa. Phó Chỉ Toàn ngước mắt nhìn thẳng vào mắt nam tử này, nói: “Nhà chồng ta họ Quý, xin hỏi vị tiểu ca này tên họ là gì?” Nam nhân gãi gãi đầu, thế nhưng lộ ra biểu tình ngượng ngùng cực không tương xứng với diện mạo của hắn, trong nháy mắt liền phá hư hình tượng khiến người ta cảm thấy hung thần ác sát vừa rồi: “Ta…… Ta tên Trương Liễu, bởi vì ngoài cửa nhà của ta có một cây liễu.” Phó Chỉ Toàn nén cười nói: “Trương Liễu, ta chính là chủ nhân của khách điếm này, cho nên xin cho phép ta đi qua.” Trương Liễu trợn tròn mắt, không nghĩ tới vị phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp này mới là chủ nhân của đám lương thực kia, hắn sửng sốt một lát, trầm mặc đi về đội ngũ. Vừa về tới liền có người hỏi hắn: “Trương Liễu, hai nữ nhân kia là ai? Không phải bảo ngươi ngăn các nàng lại sao?” Trương Liễu liếc mắt nhìn nam tử ngăm ngăm đen trước mặt một cái, rầu rĩ mà nói: “Sử ca, nàng là chủ nhân của khách điếm.” Nam tử lông mày dày rậm tên là Sử ca kia còn không có kịp phản ứng, Phó Chỉ Toàn đã chạy tới cửa khách điếm, mắt sáng như đuốc, nhìn về phía Sử ca. Sử ca sờ sờ mũi, trong lòng thầm than đen đủi, bất quá việc đã đến nước này, cũng mặc kệ nàng có phải đàn bà nữ nhân hay không, lấp đầy bụng mới là quan trọng nhất. Hắn lại lần nữa cường điệu mục đích của chính mình: “Chỉ cần cho chúng ta lương thực, chúng ta liền đi, ta có thể viết giấy nợ cho ngươi, về sau sẽ trả lại ngươi.” Trả nợ? Bọn họ đi đâu lấy tiền trả nợ ? Hơn nữa chờ qua mùa đông giá rét, những người này cũng quay trở về Tân Giang, nàng còn có thể đuổi tới Tân Giang để đòi nợ chắc ? Nếu mở cánh cửa ra, còn không quá một ngày, lương thực trong khách điếm của nàng liền sẽ bị dọn sạch. Đôi mắt đẹp của Phó Chỉ Toàn nhất nhất đảo qua mấy chục người trước mặt này, ánh mắt trầm tĩnh, bên trong tựa hồ có sức mạnh vô cùng, mỗi người bị nàng quét đến đều không tự giác mà tránh ánh mắt đi. “Khuê danh của ta là Phó Chỉ Toàn, bảy năm trước gả vào Quý gia, ngay trong ngày thành thân phu quân liền đi tòng quân, đến nay chưa có trở về. Chỉ có ta cùng bà bà, cô em chồng ba cô nhi quả phụ gian nan cùng sống qua ngày. Gian khách điếm này cùng với cửa hàng điểm tâm là ta dùng của hồi môn của mình mở ra để kiếm tiền, là nguồn sinh tồn của chúng ta. Vì lo lắng lỗ sạch vốn, bảy năm nay, ta một ngày cũng không dám lười biếng.”
Chiêu này là muốn lấy tình cảm để lay động lòng người, ít nhiều vẫn có tác dụng. Nhìn thấy các huynh đệ hổ thẹn cúi đầu, Sử ca thấy tình hình không tốt, vội vàng đánh gãy lời nói của nàng : “Chúng ta nói chính là lương thực, liên quan gì đến khách điếm đâu ?” “Ta nói chính là lương thực.” Phó Chỉ Toàn thuận thế nói, “Đám lương thực này ta chưa từng tính toán bán đi kiếm tiền, mà định quyên tặng cho Hộ Bộ. Yến quốc yên ổn là trách nhiệm của nam nhân. Phu quân của ta ở tiền tuyến vì nước đầu rơi máu chảy, làm nữ tử, ta không lên được chiến trường, nhưng cũng muốn vì quốc gia, vì hắn góp một phần sức lực. Chỗ lương thực này là dùng hết tích tụ của ta, liền đem khách điếm cũng thế chấp đi, lương thực chính là tâm ý của ta. Ta hy vọng phu quân của ta cùng với các chiến sĩ giống hắn không phải đói bụng khi ở trên chiến trường bảo vệ quốc gia.” Nàng nói đến tình thâm ý thiết, làm không ít lưu dân cảm thấy hổ thẹn, rất nhiều thương gia cách vách cũng đều đi ra, thậm chí người qua đường cũng bắt đầu dừng chân. Thấy lưu dân có điều buông lỏng, Phó Chỉ Toàn không ngừng cố gắng, tiếp tục nói: “Chọn ngày chi bằng gặp ngày, hôm nay liền làm phiền mọi người thay ta làm một hồi khuân vác, giúp ta đem lương thực vận chuyển đến Hộ Bộ. Để biểu hiện cảm kích, ta cho mỗi người năm thăng lương thực làm tiền công.” Lời vừa nói ra, rốt cuộc không còn ai nghi ngờ nàng nói dối nữa. Phó Chỉ Toàn đương nhiên không phải thiệt tình muốn cho nhóm người này làm khuân vác, nhiều lương thực như vậy lên phố, không có người của quan phủ duy trì trật tự, vạn nhất gặp phải nhiễu loạn thì làm sao bây giờ? Nàng nói vậy bất quá là để kéo dài thời gian mà thôi. Đám lưu dân này không có xe, cũng không có công cụ, dù muốn thay nàng khuân vác lương thực, như thế nào cũng cần chút thời gian để chuẩn bị. Cách dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, lại hứa cho lợi ích quả nhiên là hữu hiệu. Lưu dân an tĩnh lại, sôi nổi chờ đợi mà nhìn về phía Sử ca, chỉ chờ hắn gật đầu. Trương Liễu là người thứ nhất không nín được, bên tai đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Sử ca, không cần cướp bóc mà vẫn có lương thực thì thật là tốt, chúng ta đáp ứng đi.” Sử ca ngó hắn một cái: “Đáp ứng liền đáp ứng, tiểu tử ngươi đỏ mặt làm cái gì?” Thấy Sử ca nhả ra, trên mặt mọi người đều lộ ra tươi cười, miệng Trương Liễu càng mở ra to hơn. Đột nhiên, trong đám người ở phía sau không biết là ai nói : “Nàng nói dối, nam nhân của nàng lập công lớn, làm đại quan, ít ngày nữa liền sẽ trở lại. Nàng đây là muốn gạt chúng ta đi quan phủ, để quan phủ bắt chúng ta!” Lời này vừa ra, không khí vừa mới bình tĩnh xuống lại lần thứ hai giương cung bạt kiếm lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]