Quý lão thái gia thấy sự tình đã giải quyết xong, nhà này lại không có nam đinh, cho dù ông là trưởng bối, ở lại cũng không thích hợp, ngay sau đó chống quải trượng đứng lên: “Đi thôi, hai vợ chồng các ngươi trở về ở trước mặt tổ tông mà hảo hảo tỉnh lại đi.” Phó Chỉ Toàn cung kính tiễn ông đi ra ngoài, lại gọi Mã thúc vừa trở về đến, dặn dò hắn nhất định phải đưa Quý lão thái gia về đến nhà, xong mới được quay trở lại. Bên kia, Vạn thị đã tỉnh lại, phòng của bà liền ở cách vách nhà chính, giọng của Quý lão thái gia lớn, mọi lời nói bà đều nghe được hết. Nhưng lúc này, biểu tình của bà lại không được tốt, bất mãn ở trên mặt bất cứ ai cũng đều có thể nhìn ra. Phó Chỉ Toàn làm bộ không thấy gì, ngồi xuống mép giường, thay bà nắn vuốt góc chăn, nắm lấy tay của Vạn thị, nước mắt lăn xuống: “Mẫu thân, ngươi đã chịu khổ rồi, nhị thẩm thật kỳ cục……” “Cái gì nhị thẩm, Nhan thị kia là tặc phụ, về sau ai cũng không được gọi ả ta là nhị thẩm……” Vạn thị tức giận đến mức nói không lựa lời. Phó Chỉ Toàn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng vâng, Nhan thị, Nhan thị, mẫu thân ngươi đừng kích động, cẩn thận động đến miệng vết thương.” Kỳ thật, vết thương của Vạn thị cũng không nghiêm trọng, nhưng mà bên trái phần đầu chỗ gần phía trán bị rách một đoạn hơi dài, sâu tầm nửa móng tay út. Nhưng Vạn thị hiển nhiên không cho rằng như vậy, bà cảm thấy bà đã phải chịu thiên đại ủy khuất, kết quả Nhan thị chỉ bồi thường chút tiền dược phí là xong. Ai hiếm lạ chút tiền ấy của ả Nhan thị này chứ? Mệnh của bà chính là phải làm cáo mệnh phu nhân, bị phá tướng thì phải làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây, Vạn thị liền ủy khuất, dứt khoát che chăn lại ô ô ô khóc lên.
Quý Mỹ Du vừa thấy mẫu thân của nàng khóc, cũng khóc theo. Phó Chỉ Toàn không có cách nào khác, bà bà, cô em chồng đều khóc, nàng cũng không thể không khóc a. Vì thế ba nữ nhân ôm nhau thành một đoàn khóc lên. Sau một lúc lâu, Vạn thị mới ngừng nức nở, bà bắt lấy tay của Phó Chỉ Toàn, dùng sức nắm chặt, sau đó chờ đợi mà nhìn nàng: “A Toàn, Văn Minh không ở nhà, ta lão thái bà này cũng chỉ có thể dựa vào ngươi, ngươi cần phải tìm công đạo về cho ta.” Tới, lại tới nữa…… Trong lòng của Phó Chỉ Toàn thầm than, trước kia cũng là như thế này, Nhan thị tới một lần, quay đầu lại Vạn thị liền ở trước mặt của nàng đáng thương hề hề khóc lóc, sau đó bảo Phó Chỉ Toàn thay bà xuất đầu, còn chính bà cũng chỉ cần giả vờ đáng thương liền xong. Cuối cùng, sự tình đắc tội với người toàn là chính mình làm, trong khi hai chị em dâu người ta chạm mặt thì vẫn có thể hòa hòa khí khí, ngồi chung trên cùng một cái bàn mà ăn cơm. Khi đó, Phó Chỉ Toàn tổng cảm thấy, chính mình cùng Vạn thị là người một nhà, nàng có trách nhiệm thay thế trượng phu bảo hộ hai người, hiện tại nghĩ lại, chính mình thật quá ngu ngốc. “Mẫu thân, bá tổ phụ đã phạt nhị thúc cùng Nhan thị quỳ ở từ đường, chúng ta không thuận theo lại cứ bám lấy, truyền ra ngoài thanh danh cũng không dễ nghe. Thanh danh của tức phụ hỏng cũng không quan trọng, nhưng phu quân còn phải làm quan, vạn nhất bị ngự sử tham tấu một quyển trị gia không nghiêm, không tôn trọng trưởng bối, ảnh hưởng tới con đường làm quan của phu quân thì làm sao bây giờ?” Đây đều là Phó Chỉ Toàn nói bừa, triều đại mới thành lập được vài thập niên, hơn nữa, hoàng gia còn có huyết thống dị tộc, tác phong tân triều lớn mật, trọng võ khinh văn, hiện tại lại loạn trong giặc ngoài, làm gì có ai có thời gian rảnh rỗi quản một cái phá sự của nhà võ tướng. Nhưng Quý Văn Minh là tử huyệt của Vạn thị, chỉ cần có khả năng ảnh hưởng đến tiền đồ của nhi tử, chẳng sợ chỉ có một phần vạn xác suất, Vạn thị cũng không muốn mạo hiểm như vậy. Nhưng hôm nay bà đã ăn thiệt thòi lớn như vậy, nếu cứ bỏ qua, Vạn thị cũng không cam lòng.
“Chẳng lẽ cứ buông tha Nhan thị như vậy?” Phó Chỉ Toàn thở dài, vẻ mặt khó xử: “Kỳ thật cũng không phải không có biện pháp. Mẫu thân, ngươi nói Nhan thị coi trọng nhất là cái gì?” “Văn Ngôn.” Vạn thị nói một cách khẳng định, điều này cũng không khó đoán, bởi vì Nhan thị mỗi lần tới đều phải khen nhi tử của chính mình giỏi như thế nào, có học vấn như thế nào. Phó Chỉ Toàn ra vẻ thẹn thùng nói: “Không sai, Ngôn đệ chính là kiêu ngạo của Nhan thị, nhưng phu quân liền không phải kiêu ngạo của mẫu thân sao? Phu quân hiện tại chính là làm đại quan.” Vạn thị ngẩn ra, đúng vậy, người đàn bà đanh đá Nhan thị kia mỗi lần tới đều khen nhi tử của ả ta, 3 câu chính là kể Văn Ngôn học thức uyên bác như thế nào, lại được lão sư thưởng thức như thế nào. Nói như thể ngày mai sẽ lập tức kim bảng đề danh. Hừ, bất quá chỉ là một tên tiểu tử lông cũng chưa mọc đủ, sao có thể so được với Văn Minh oai hùng, quả cảm của bà. Trước kia, bà là bởi vì chột dạ, nên chuyện nhi tử làm quan tốt như vậy cũng không dám nói ra. Nhưng hiện tại con dâu đã biết, cũng không cần phải tiếp tục giấu diếm. Tinh thần Vạn thị tỉnh táo lại, ngồi dậy: “Đúng vậy, ta muốn đi nói cho đại bá, Văn Minh có tiền đồ.” Nói đi là đi luôn, Phó Chỉ Toàn cũng phục động lực của Vạn Thị. “Mẫu thân, hôm nay trời cũng đã tối rồi, vẫn nên để hôm khác đi.” Phó Chỉ Toàn một bên khuyên Vạn thị, một bên hổ thẹn nói, “Là con dâu vô năng. Con dâu vốn định chờ khách điếm cùng cửa hàng điểm tâm bên kia có chút tiền thu mới nhắc lại việc này, vẻ vang mà đem việc này tuyên dương đi ra ngoài, cũng làm cho chúng ta có mặt mũi ở Quý gia, cũng làm cho bọn họ hết dám coi thường nhà ta, nào biết nhị thẩm thế nhưng khinh người quá đáng.” Vạn thị buồn bực: “Vẻ vang tuyên dương đi ra ngoài? Là cái phong cảnh như thế nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]