"Mẹ... "
Nó tỉnh dậy, hai con ngươi mở to nhất có thể. Hụt hẫng giữa khoảng không trắng xoá. Một cái cảm xúc gì đó đang len lỏi trong người nó. Rất là khó chịu.
Người con trai luôn chờ nó, mong mỏi nó tỉnh lại từng ngày đang nằm ngủ say bên giường bệnh.
Nó muốn xuống giường thật nhẹ nhành nhưng.
"Uỳnh... "
Một cú chạm mông xuống đất, cảm giác lạnh giá từ từ truyền lên cơ thể nó. Nó thành người tàn phế rồi sao?
"Em... Emm... "
Hắn tỉnh dậy, nhìn thấy người con gái mình yêu nằm trên đất, thử hỏi có đau lòng không?
"Anh dìu em dậy! "
Hắn bước tới, ôm trầm lấy nó, cái cảm giác này thật là hạnh phúc nha.
"Chân tôi... "
Ní bất lực nhìn về đôi chân nhỏ bé của mình. Hắn ấp úng không nói lên lời
"Em chỉ là.... Chỉ là... Cái đó là... Là tạm thời thôi"
"Em... Em chỉ cần tĩnh dưỡng rồi làm theo yêu cầu của bác sĩ là được mà! "
"Em sẽ không sao đâu! "
Hắn xoa xoa đầu của nó, nhưng câu nói vỗ về của công tử Triệu Hoàng Anh nghe rất là ư tai a.
Nó chỉ ngước mắt lên nhìn hắn rồi mỉm cười dịu dàng như ánh nắng mặt trời. Hắn nhìn nó cười, nụ cười hiếm có của nó rất đẹp.
"Em tôi đâu? "
*Cái lũ em chêdt tiệt sao không đến chăm sóc cho chị mày! * Nó nghĩ
"Anh không biết.... Chắc thằng Thiên nó đang làm việc"
"Việc gì? "
Ánh mắt nghi hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tro-lai-cua-lanh-bang-tieu-thu/2791585/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.