Chương trước
Chương sau
Vị đội trưởng không hiểu tại sao Tiêu Hạo Thiên lại đến đây, nhưng anh ta cũng là một tướng sĩ trong chiến đội, vì vậy anh ta vừa nhìn là có thể nhận ra Tiêu Hạo Thiên. Hơn nữa, gương mặt của Tiêu Hạo Thiên từ lâu đã được truyền thông của Thiên Hạ đưa tin nhiều lần.
Sau đó, hàng chục tướng sĩ Thiên Hạ trong đại sảnh cũng nhận ra Tiêu Hạo Thiên. Tất cả đều vô cùng phấn khích, vội vàng làm lễ chào Tiêu Hạo Thiên.
Sự thay đổi đột ngột trước mắt khiến các cô gái trẻ trong khách sạn choáng váng. Tiêu Hạo Thiên cười với đội trưởng nói: "Chuyện tôi đến đây đừng báo lên trên. Tôi chỉ muốn đi dạo một mình, muốn yên tĩnh một chút. Được rồi, tôi cũng đã trả phòng, tôi đi đây...
Sau khi Tiêu Hạo Thiên nói xong, anh rời khỏi khách sạn với ánh mắt dõi theo của hàng chục tướng sĩ. Bóng dáng của anh biến mất theo bước chân anh.
Sau khi Tiêu Hạo Thiên rời đi, hàng chục tướng sĩ Thiên Hạ ở trong đại sảnh vẫn đứng bất động, thân thể họ run lên vì phấn khích. Đôi mắt tràn đầy kínhtrọng. “Anh ấy... anh ấy là ai?” Cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào vô thức hỏi vị đội trưởng trước mặt.
Vị đội trưởng vô cùng phấn khích nói: "Tiêu... Tiêu đại nhân, đại anh hùng của chiến đội Thiên Hạ của chúng ta, điện chủ Điện Thiên Thần ở chiến trường ngoại vực, chỉ huy thứ năm của chiến đội Thiên Hạ... "Cái gì... anh ấy, anh ấy là... ôi trời ơi..." Ngay lúc này, trong khách sạn, lập tức vang lên tiếng cảm thán của các cô gái trẻ.
Tất nhiên, Tiêu Hạo Thiên, người đã rời đi, không quan tâm đến cảnh tượng xảy ra phía sau. Anh một đường đi về phía Bắc, đi trên núi sông đất trời ở Thiên Hạ, không có mục đích, không có phương hướng, tiếp tục đi trên con đường yên tĩnh của mình...
Cùng lúc đó, khi Tiêu Hạo Thiên rời khách sạn cảnh sắc tươi đẹp, ở chiến đội Thiên Hạ xa xôi, Cao Ảnh Vy trong nhà họ Đường ở Kinh Bắc cũng hạ quyết tâm và đi tìm Đường Ngọc Hiền.
Mười phút sau, trong nhà họ Đường, dưới căn phòng bí mật trong lòng đất nơi Cao Ánh Vy luyện tập. Cao Ánh Vy ngồi đối diện với Đường Ngọc Hiền. Trong mắt Cao Ánh Vy ảnh lên sự quyết tâm.
Đường Ngọc Hiền nhìn Cao Ánh Vy thổn thức hỏi: "Ánh Vy, mẹ có thể giúp con nâng cao sức mạnh. Nhưng Hạo Thiên không muốn nhìn thấy con lại cùng nó chinh chiến "
Cao Ánh Vy lắc đầu nói: "Không, mẹ, con đã bịcuốn vào từ lâu rồi, nhưng bây giờ thực lực của con không cao. Bị kẹt ở đây càng khó chịu hơn. Mẹ, yên tâm đi, lần này, không đến phút cuối, con sẽ không ra tay..."
Đường Ngọc Hiền trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu nói: "Ừ, được rồi, có lẽ, con nói đúng. Haiz..."
Đường Ngọc Hiền thở dài, không nói nữa, trên tay liền bắt đầu tạo ra một loạt các ấn ký phức tạp. Dần dần, trong tâm trí Đường Ngọc Hiền hiện ra bóng dáng của một con rồng vàng đang nhắm nghiền mắt.
Sau đó, Đường Ngọc Hiền duỗi tay chỉ vào trán của Cao Ánh Vy, trong tiềm thức của Đường Ngọc
Hiền, thân thể của con rồng vàng bị Đường Ngọc Hiền tách ra năng lượng tinh khiết nhất, sau đó lại tiến vào trong cơ thể của Cao Ánh Vy.
Chẳng bao lâu, khí tức trên người Cao Ánh Vy bắt đầu tăng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Nhân Vương sơ kỳ... Nhân Vương sơ kỳ Đỉnh Phong. Nhân Vương trung kỳ... Nhân Vương trung kỳ đỉnh phong... Nhân Vương hậu kỳ...
Sau mười phút cuối cùng, Đường Ngọc Hiền toàn thân ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng khí tức trên người Cao Ảnh Vy đã lên tới Nhân Vương đỉnh phong.
Ông... Cao Ánh Vy mở mắt, và một tia sáng lóe lên trong mắt cô. Cô hít sâu một hơi, cúi đầu với Đường Ngọc Hiền, "Cám ơn mẹ, tiêu hao của mẹ thế nào?"
Đường Ngọc Hiền lắc đầu nói: "Mẹ không sao, nhưng tối đa chỉ có thể giúp con thăng cấp lên Nhân
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.