Hoàng hôn, khi mặt trời lặn, Tiêu Hạo Thiên chỉ có một mình, ngồi trên ban công của khách sạn trong thị trấn nhỏ, lặng lẽ uống cà phê và ngắm hoàng hôn xuống trên đỉnh núi xa xa.
Thị trấn nhỏ mà anh đang ở vô cùng yên tĩnh, cộng với việc không phải mùa du lịch, và trong tình trạng những trận chiến liên miên của chiến đội thế giới hơn nửa năm qua, nhiều người không có chút tâm tư nào để ra ngoài chơi.
Hồ ở thành phố núi này rất lớn, nhưng bây giờ trên mặt hồ không có lấy một chiếc thuyền, mặt trời lặn còn sót lại chút ánh sáng xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt hồ gợn lên từng gợn sóng ánh sáng lăn tăn trên mặt hồ.
Thỉnh thoảng có từng làn gió mát từ hồ thổi qua, trong gió còn mang theo chút hơi nước từ hồ tươi mát, bên dưới phòng của Tiêu Hạo Thiên có trồng mấy cây liễu bên hồ, từng cành liễu đung đưa trong gió.
Và còn nghe thấy tiếng sóng đập vào bờ, ngoài ra không có âm thanh nào khác. Mà toàn bộ khách sạn này cùng chỉ có một vị khách của là Tiêu Hạo Thiên.
Cảnh vật như vậy kiến Tiêu Hạo Thiên trong bất giác mà yêu thích. Trong lòng anh nghĩ rằng đây chính là cuộc sống mà anh mong muốn. Không cần quá bận rộn, cũng không cần phải mệt mỏi như vậy...
Khoảnh khắc tiếp theo, trái tim của Tiêu Hạo Thiên rung động, một giọng nói nhẹ truyền ra từ vết thương trên mặt, Tiêu Hạo Thiên vươn tay gỡ miếng gạc trên mặt ra, sau khi miếng gạc được gỡ ra, gương mặt anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tro-lai-cua-chang-re-vo-dung/1708765/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.