Mỗi khi nghĩ về những điều này thì Đường Ngọc Hiền lại càng cảm thấy đau lòng, vì vậy càng không thể nào ngăn được nước mắt lại.
“Bà nội không bị sao cả, chỉ là có một ít cát bay vào trong mắt mà thôi..."
Đường Ngọc Hiền ôm chặt lấy Thúy Hồng, không để cho Thúy Hồng nhìn thấy chị ta rơi lệ.
Vào giờ phút này, thời điểm Đường Ngọc Hiền ôm Thúy Hồng khóc thì ba của chị ta là Đường Huy Hoàng ở xa xa cũng đang chạy tới, đứng ở phía xa nhìn thấy cảnh Đường Ngọc Hiền và Thúy Hồng đang ở cạnh nhau như vậy liền khiến cho ông ấy cũng sững sờ tại chỗ trong lúc nhất thời.
Sau một lúc lâu, Đường Ngọc Hiền cũng cố gắng cưỡng ép nén lại nước mắt, những giọt nước mắt trên mặt cũng lập tức bốc hơi. Chị ta hít một hơi thật sâu cúi xuống nhìn Thúy Hồng rồi nở một nụ cười nói: “Thúy Hồng, con hãy mau đi chơi đi, bây giờ bà nội sẽ ở trong nhà cùng con có được không?”
Thúy Hồng hiểu chuyện liền gật đầu đồng ý, nói ra: “Vâng, cảm ơn bà nội, nhưng mà bà nội ơi, ba của con... ba của con lúc nào mới có thể trở về vậy?”
Cơ thể của Đường Ngọc Hiền run lên, cắn môi nở nụ cười nói: “Hiện tại ba của con đang đi đánh người xấu, sau khi đánh hết người xấu thì ba của con nhất định sẽ trở về, con phải thật khỏe mạnh để chờ ba con về có được không nào?”
“Vâng, Thúy Hồng nhất định sẽ thật ngoan ngoãn khỏe mạnh.” Thúy Hồng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tro-lai-cua-chang-re-vo-dung/1708758/chuong-927.html