Chương trước
Chương sau
Nghe thấy tiếng nói ở xa xa xa, Lục kinh ngạc hết sức nhìn Diệt, nói rằng: “Tại sao cậu lại chỉ nói mỗi tôi thôi? Cậu bị ngứa mồm à? Đến đây, tôi với cậu không cần dùng đến kiếm, nhảy vào so kèo một trận xem thắng nào hơn thẳng nào..."
Diệt lạnh lùng hừ một tiếng, quát lên: "Đánh thi đánh, tôi mà phải sợ cậu chắc!"
Sau đó Diệt quay sang nói với Thiên Nhất: “Nào Thiên Nhất, cậu bẫy cậu ta cho tôi! Xem tôi đánh cậu ta khóc không ra nước mắt không!"
Cả người Lục choáng váng, thằng cháu này còn có một khía cạnh thế này sao? Nhưng sau khi đám người Thiên Nhất vừa thoát khỏi cõi chết trong gang tắc, cũng là để giàm bót không khí bị thương ở đây, vì vậy Thiên Nhất giả vờ hét lên: "Người bảo vệ hoàng gia! Bao vây!"
V!
Một lần nữa trong không gian lại xảy ra cơn chân động, một tòa điện huyền ảo khác lại xuất hiện, bao trùm lấy Lục. "Cái quản què gì thế, Thiên Nhất! Các người chịu chơi thật đấy! Không đánh thì không đánh nüa... chứ đừng nói đến có võ công!” Ngày nào Lục cũng đấm đá đánh nhau không ngừng, cho nên hiện giờ sức khoẻ của anh ta không được tốt lắm.
Nếu như anh ta chiến đấu một mình, trong cơ thể anh ta vẫn có thanh kiểm có sức mạnh vô biên nên tuyệt đối không sợ biệt. Lục có đủ tự tin rằng mình có thể đánh cho Diệt khóc thét, nhưng sau khi bị pháp trận của Để vệ bao vây, anh ta như bị phế bỏ công lực, không thể chiến đấu được nữa. Chẳng phải con chim ưng khổng lồ kia là một bài học sao, nó khỏe như vậy mà chẳng thoát ra được?
Luc nhân ra điều này, có thể anh ta lập tức nổ tung cách xa hàng nghìn mét. Sau khi chứng kiến cảnh tượng này, tất cả mọi người đều phá lên cười. Đám binh lính tướng sĩ Than tiên điện đều tập hợp lại. À, mấy ngày trước đám binh lính này còn đến tấn công Linh cầu, cuối cùng cũng thì bây giờ cũng tập hợp lại với nhau.
Duy chỉ còn thiếu là điện chủ Tiêu Hạo Thiên... Thiên Nhất, Lục, Diệt, đám người đó chơi đùa náo một
Diệt, loạn một hồi, sự kích động trong lòng họ dần dần tiêu tan, tất cả bọn họ đếu nhớ đến Tiêu Hạo Thiên. Đúng vậy, hiện giờ chỉ còn thiếu Tiêu Hạo Thiên. “Đại ca, tôi cũng không biết thế nào nữa, anh ấy cũng không bị rơi vào đây. Lúc đó anh ấy cũng bị thương rất nặng..." Diệt đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt anh ta vô cùng buon bã. Đúng vậy, trong lòng anh ta vẫn lo lắng cho Tiêu Hao Thiên.
Dù sao thì bây giờ bọn họ cũng không còn chưởng ngại vật gì nữa, rất an toàn, mà thực lực cũng tiến bộ rất nhiều. Nhưng lại không biết chuyện gì đã xày ra với Tiêu Hao Thiên.
Lúc này, Lục không biết từ đâu chạy đến, thận trọng, nói nhỏ với Diệt: “Anh còn vẫn lo lắng cho đại ca à? Đừng làm náo loạn lên nữa, bây giờ một mình anh ấy có thể đánh gục được mười tên cũng không thành vẫn để gì đâu. Lục Để đại ca đã nói với tôi rổi, đại ca ở đó rất tốt, bên ngoài đều đặn đi đánh người của Cành giới Nhân Vương, hai tên trong Cảnh giới Nhân Vương còn chết cơ mà. Đại ca còn có thể đánh chết Cành giới Nhân Vương thì làm sao chúng ta cần phải lo lắng đến cái sợi lông bé ti đầy chứ.." "Haizzz.." Diệt ngay tức khắc sững sờ một lúc. Lúc ấy không chỉ có Diệt, Hình Lão, Am, Chiến mà tất cả những người khác đếu sửng sốt.
Diệt há hốc miệng, hòi Lục: “Vài chường, không lẽ cậu đang đùa với ông đây đấy sao?"
Lục khit khit mũi, khinh thường, trò tay lên mặt Diệt nói: “Thứ nhất, đừng ở trước mặt tôi mà xưng "ông đây" với tôi nữa, nếu không tôi sẽ đánh cho cậu rơi lệ đấy! Thứ hai, nếu cậu không tin tôi, thì cậu thể hỏi đám người Thiên Nhất xem, hỏi xem có phải đàn anh Lục Để đã nói như vậy không?!"
Diệt không thèm để ý đến lời cảnh cáo không được xưng "ông đây" với anh ta, nhanh chóng quay đầu sang hỏi Thiên Nhất hỏi: “Thiên Nhất, những lời mà tên Lục cục súc này nói là thật sao? Đại ca thật sự có thể đánh chết cao thủ ở Cành giới Nhân Vương sao?"
Thiên Nhất mim cười, gật đầu nói: "Ừ, đại ca là đạo bá hoàng mà, hơn nữa hiện giờ anh ấy đã đột phả cảnh giới của chân đế Trung kỳ. Đại ca không sao đâu, tôi tin rằng mấy ngày nữa đại ca sẽ vào được thôi..." "Ua.." Đám người ba tên Diệt, Chiến, Ám đểu ngây ngốc, mặc dù Tiêu Hạo thiên không đi vào được đây nhưng ở bên ngoài vẫn công lực của anh tiến bộ chóng mặt. Vốn dĩ bọn họ cho rằng đợi đến khi Tiêu Hạo Thiên bước vào, nhìn thấy tất cả bọn họ đột phá dược công lực tới chân đế hậu kỳ thì nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc cho mà xem.
Ai mà ngờ...
Hừm, hiện tại tất cả mọi người đã đột phá đến trình độ chân để Trung kỳ rồi, mà người này còn đột phá được cả đạo bá hoàng, công lực còn mạnh hơn công lực của bọn họ gấp trăm ngàn lần. Mẹ kiếp, ai nói lý cho chúng tôi đi!...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.