Chương trước
Chương sau
Bàn
Sau khi Mặc Thiên nói xong, phóng toàn bộ sức lực, phía sau tám vòng bát nhật quang xuất hiện, bắt đầu toàn lực ứng phó áp chế Xuyên Bàn, đều là nửa cấp Nhân Vương, Xuyên Bàn cũng không kém Mặc Thiên bao nhiêu, bởi vậy mặc dù Mặc Thiên muốn lấy tốc độ nhanh nhất giết Xuyên Bàn, cũng không dễ như vậy, hơn nữa lúc này, bên người Xuyên Bàn, lại có thêm mấy cao thủ sinh cảnh tối cao, cùng vây đánh Mặc Thiên. "Mặc Thiên, các người tiêu rồi, Thiên Tàm tụi tôi cũng không phải dễ chọc, nếu dám lại đây, vậy đừng nghĩ đến việc quay về!"
Một cường giả sinh cảnh hậu kỳ bên người Xuyên Bàn, vô cùng quyết đoán phóng tới trước Mặc Thiên, ầm ầm tự nổ.
Phụt... Mặc Thiên bị đối phương dùng đấu pháp tự nổ, nháy mắt bị thương, trong lòng Mặc Thiên cũng sắp điên rồi, đấu pháp tự nổ? Đây con mẹ nó không phải là chiến pháp của Tiêu Hạo Thiên sao?
Tại sao Tiêu Hạo Thiên bọn họ không gặp, bản thân bên này mới tới, người chiến đội Thiên Tàm lại hung hăng như vậy? Vừa mới khai chiến thôi, bọn họ lên đã dùng chiêu tự nổ? Hơn nữa bên bọn họ còn mạnh hơn bên đây, không phải sao? "Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp.
Trong lòng Mặc Thiên sắp phát điên rồi, đám cường giả ở chiến đội Thiên Tàm, dưới công kích của phương pháp tự sát tình hình bên phe bọn họ, gần như ngay lập tức, liền rơi vào thế hạ phong.
Cùng thời gian, bên trong học viện Xã Tắc của vực nội Thiên Hạ. Suy nghĩ của Khổng Thương khôi phục lại bình thường, đi đến chỗ nghị sự trong học viện, uống một ngụm trà, xoa xoa huyệt thái dương.
Ông ta tuy rằng rất mạnh, cũng sống đủ lâu rồi, nhưng cơ thể ông ta cũng có rất nhiều di chứng lưu lại. Vì vậy cơ thể ông ta cùng với thế giới tinh thần bên trong, cho tới nay đều có vài luồng khí tức cùng tạp niệm, đánh sâu vào cơ thể và suy nghĩ của ông ta.
Mà vừa mới một tiếng trước, di chứng của Khổng Thương đã phát tác. Đúng, lúc đó, cũng là lúc ông ta cùng với Khổng Minh Hiên nói chuyện.
Sau khi Khổng Thương khôi phục lại, liền nói với học giả trong phòng nói: "Gọi Khổng Minh Hiên lại đây."
Người học giả đó nghi hoặc nhìn Khổng Thương nói: "Viện trưởng, không phải ngài kêu Thiếu Cung Chủ, mang theo đám cường giả Mặc Viện đi đánh chiến đội Thiên Tàm sao?" "ẶC ặc? Mệnh lệnh của tôi sao?"
Khổng Thương nghi hoặc hỏi.
Người học giả kia thành thật gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, hơn nữa Thiếu Cung Chủ cũng rất tự tin, trước khi rời đi, trên miệng liên tục nói, ngài ấy là con trai của Khí
Vận, lần này đi, nhất định có thể tiêu diệt được chiến đội Thiên Tàm."
Khổng Thương nhất thời há to miệng, một lúc lâu sau, ông ta cuối cùng cũng nhớ ra, lúc ý thức của ông ta bị hỗn loạn có cùng Khổng Thương nói chuyện.
Nghĩ tới đây, Khổng Thương nhịn không được vỗ sau ót: "Má nó chứ, đứa nhóc kia, sẽ không tin là thật chứ?" "Oi mẹ kiếp! Viện trưởng ông đừng đùa chứ!”
Học giả đứng trước mặt Khổng Thương, trong lòng nhất thời có một tia dự cảm không lành, có chút không yên nói với Khổng Thương.
Gương mặt già của Khổng Thương nhất thời có chút ngượng ngùng nói: "Đúng, cái kia, tôi nói đùa với cậu ấy thôi, kích thích cậu ấy một chút, khiến cậu ấy sớm đột phá Chân Đế."
Vị học giả trước mặt Khổng Thương, vô cùng cạn lời nhìn Khổng Thương nói: "Trưởng lão, Thiếu Cung Chủ đi đánh Thiên Tàm, rất có thể sẽ mất mạng đấtu.”
Khóe miệng Khổng Thương hung hăng co quắp hai cái, nghĩ một lúc nói: "Chắc là... không chết được đâu nhỉ?"
Vị học giả của học viện Xã Tắc: ".."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.