Chương trước
Chương sau
Trên đường đến Trụ sở của lực lượng Phi Ngư, Tiêu Hạo Thiên nhận được một tin nhắn từ Thiên Diện: "Đại ca, không xong rồi, những cường giả trên cấp bậc Hoàng ở Trụ sở Chiến tranh Phi Ngư đang di tản ra ngoài... chúng ta phải làm sao bây giờ?” Thiên Diện lo lắng nói chuyện qua điện thoại với anh.
Tiêu Hạo Thiên chỉ giễu cợt nói: "Không sao đâu. Bây giờ cô nghe tôi hãy đi kiểm soát tất cả hệ thống mạng của trụ sở chiến đội Phi Ngư. Sau đó nói với những người trong khu vực đẩy rằng trong vòng nửa giờ tới tất cả đám người đang rời đi phải quay về tổng bộ, tự sát! Không chỉ thể bọn họ còn phải từ bỏ tất cả tài nguyên, nếu không, đừng trách tôi làm cho trụ sở của bọn họ hoàn toàn biển mất trên thế giới này!"
Người như thế nào có thể đứng đầu thiên hạ?
Đó là một người mà có thể ung dung bước đi, hành tẩu khắp nơi mà không phải lo sợ bất cứ ai, bất cứ điều gì! Giống như cái lần mà Tiêu Hạo Thiên đánh một chưởng ở trụ sở chiến đội Thiết Lang trước đây. Chỉ với chưởng đó mà anh đã quét sạch hoàn toàn cả một trụ sở. Đây là uy áp của cường giả cấp chân hoàng!
Sau khi Thiên Diện ngắt liên lạc với Tiêu Hạo Thiên, cô ta bắt đầu chuyển tin tức đến khắp khu vực trụ sở chiến đội Phi Ngư như lời Tiêu Hạo Thiên đã nói. Chỉ trong vòng ba phút ngắn ngủi, tại một thị trấn nhỏ dưới chân núi trụ sở chiến đội Phi Ưng, một cường giả cấp đạo chủ cùng hơn chục cường giả cấp để đang xem tin tức được truyền đến điện thoại của họ với gương mặt tái nhợt. "Tiêu Hạo Thiên thực sự là một kẻ tàn nhẫn! Hắn thực sự muốn tàn sát hàng loạt người dân vô tội trong thành phố! Đã thể han lại còn muốn chiến đội Phi Ngư của chúng ta biển mất khỏi thế gian! Phải làm sao bây giờ?" Một cường giả cấp Đế của chiến đội Phi Ngư hung hăng giận giữ giáng một đòn xuống mặt đất, một cú đấm dữ dội khiến cho mặt đất dưới chân nứt ra. Trong nhất thời, những người còn lại đều im lặng. Theo cách cư xử trước đây của Tiêu Hạo Thiên, nếu cơn giận của anh không thể trút bỏ, thì chiến đội Phi Ngư của bọn họ chắc chắn sẽ có kết cục bi thảm gấp trăm lần so với chiến đội Thiết Lang.
Không một ai trong số bọn họ muốn có một kết cục bi thảm cả bởi đã có hàng chục cường giả cấp cao chết ở trong tay Tiêu Hạo Thiên. Sau một lúc, cường giả cấp bậc Đạo hoàng duy nhất còn ở lại trong Chiến đội Phi Ngư thở dài một hơi, đứng dậy nói: "Đi thôi, theo ta trở về." =
Sau đó một vị cường giả cấp Để cười khổ một tiếng, lấy ra chiếc điện thoại di động gọi cho ong của hắn. Chỉ ba phút sau, vị cường giả cấp Đế này cũng đứng dậy nói: "Mọi người, chúng ta không trốn thoát nổi đâu! Hệ thống tình báo của Thiên Thần Điện rất mạnh, bây giờ cho dù chúng ta đã có thể chạy thoát được vậy còn những người còn lại phải làm sao?" "Trưởng lão của chiến đội Phi Ngư chúng ta đã giết người mà Tiêu Hạo Thiên quan tâm trong lực lượng chiến đấu Linh Cẩu. Cho nên các ngươi đừng có ảo tưởng hắn sẽ không giết những người mà chúng ta quan tâm! Muốn Tiêu Hạo Thiên mềm lòng cái này còn phải phụ tùy thuộc vào đối tượng đó là ai. Đừng quên chúng ta... đều là kẻ thù của hắn! Chỉ ba ngày trước thôi, chúng ta với hắn gần như là kẻ thù không đội trời chung!"
Thời gian dần dần trôi qua, những cường giả cấp Đế còn lại trong căn phòng cũng đều đứng lên, không có đúng sai, tất cả đều là những người đứng đầu. Tiêu Hạo Thiên đã ra ngoài chiến đấu hết lần này đến lần khác cho điện Thiên Thần cũng như vì lợi ích của chiến đội Phi Ngư bọn họ. Vậy mà các trưởng lão của chiến đội bọn họ đã đi ám sát Tiêu Hạo Thiên và hủy đi điện Thiên Thần vì lợi ích của họ. Hai phút sau, sau khi bàn bạc rõ ràng, tất cả những cường giả đã quay người bay trở lại Trụ sở của chiến đội Phi Ngư.
Cùng lúc đó, tại eo biển đối diện trụ sở chiến đội Thiết Ưng, bốn cường giả trưc thuộc chiến đội Thiết Lang và chiến đội Phi Ngư đang ẩn náu. Tất cả đều lao vào phòng họp của Trụ sở chiến đội Thiết Ưng. Đặc biệt là hai vị cường giả còn lại của Chiến đội Phi Ngư, bọn họ khóc không ra nước mắt khi phải đi tìm trụ ở chiến đội Thiết Lang. "Tư lệnh William, xin hãy cứu chiến đội Phi Ngư của chúng tôi, chúng ta là đồng minh của nhau a... Trong nhiều năm qua, chiến đội Phi Ngư của chúng ta đều dùng các ngươi giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó... Trong chiến đội Thiết Ưng của các người, nhất định chắc chắn có cường giả cấp đạo chủ đúng không? Coi như lần này tôi van xin anh phái người đó đi chi một lần thôi cũng được, làm ơn xin người đó..."
Rầm rầm rầm... Sau đó là hàng loạt tiếng quỳ lạy. Trong hai chiến đội cỡ lớn này Chiến đội Thiết Lang và Chiến đội Phi Ngư không có một chiến đội nào có cường giả cấp đạo chủ cả. Nhưng nếu như là chiến đôi Thiết Ưng thì chắc hẳn phải có. Xét cho cùng, trong lịch sử, hàng trăm năm trước, chiến đội Thiết Ưng này cũng có một vị cấp Đạo hoàng.
Chỉ là vào lúc này một đám cường giả cấp cao của chiến đội Thiết Ưng nhìn hai vị cường giả cấp bậc đạo chủ đã không còn bất kỳ tôn nghiêm nào mà quỳ xuống van xin. Cho dù là vậy nhưng vẫn không có ai tỏ vẻ sẽ cử người đến giúp đỡ cả. Trong phút chốc, hai vị cường giả cấp đạo chủ của Chiến đội Phi Ngư đã hiểu ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.