Chương trước
Chương sau
Sau khi Hắc Đế nói xong, Lục Đế lập tức lâm vào trầm tư sâu sắc, sau một lúc thật lâu Lục Để mới củi đầu nói: "Thì ra là như vậy, tên nhóc kế thừa sự nghiệp của đại ca, xem ra là vẫn còn rất có tình có nghĩa, giống hệt anh cả. Ừ mà, đầu óc thì có hoi khó dùng, hơi đan, vậy mà cũng bị mai phục, đúng là ngốc!"
"Không được nói đại ca tôi như vậy!" Lục nghe đến đó thì nhảy dựng lên mở miệng phản bác.
Ám! Sau một giây, Lục Đế dùng một tay đập Lục xuống đất. Mặc cho Lục giãy dụa thế nào cũng không đứng dậy nổi, tam thời nói cũng nói không ra hơi. Truyện Quân Sự
Lục Đế đứng trên đầu con khủng long, quay đầu nhìn Lục đang bị anh ta giam cầm, trong giọng nói có hơi tức giận nói: "Cậu đó, kế thừa cấp bậc năm đó của tôi, trong mắt của tôi thì cậu còn kém xa lắm! Không có tấm lòng kiên định, không đủ ý chí, sau này làm sao mà cậu có thể xứng với danh xưng Lục Đế? Hừ! Điện Thiên Thần có sử mệnh, cậu...Kém xa lắm!"
Lục Đến dường như rất khó chịu với bộ dạng của Lục, sau đó anh ta không nói gì nữa mà đưa tay tới chỗ Lục, thân hình cao lớn của Lục lập tức bị Lục Đế tóm lấy, sau khi nắm chặt thì ném lên trên lưng khủng long.
"Tôi mang thắng nhóc này đi, cậu ta kế thừa cấp bậc của tôi thì phải xứng đáng với danh xưng này! Nhưng nhớ cho kỹ, trong đây còn ẩn chứa rất nhiều cao thủ cấp Nhân Vương, các người xử lý cho cần thận!" Sau khi Lục Đế nói xong thì con khủng long bên dưới khẽ di chuyển, định chờ anh ta rời đi.
Chiến thấy Luc Đế muốn đi, cho nên vội vàng chạy ra hét lên với Lục Đế: "Đàn anh, chờ chút đã?"
"Hử? Chuyện gì?" Thân thể của Lục Đế dừng lại một chút, quay đầu hỏi Chiến.
Chiến cắn răng hỏi Lục Đế: "Đàn anh, tôi muốn hỏi là Thiên Nhất...Đảm người của Thiên Nhất, hơn một trăm anh em của chúng tôi, còn... Còn có thể cứu được không? Chúng tôi không thấy xác của bọn họ..."
Sau khi Chiến hỏi xong câu này, trong lòng của mấy người Hắc Đế cũng đột nhiên phản ứng, đúng rồi, quá là kỳ lạ, theo lý mà nói thì trước đó bị đánh văng vào vực Chân Hoàng, lúc đó xác của hơn một trăm anh em ít nhiều gì cũng phải bị hút vào chung mới đúng. Cử coi như là bọn Thiên Nhất có tự phát nổ thì cũng phải xót lại một ít mảnh vỡ của áo giáp chứ? Nhưng bây giờ bốn phía xung quanh họ chẳng có cái gì hết.
"A..." Lục Để khẽ hừ một tiếng, khủng long bên dưới di chuyển, mang cơ thể của anh ta chạy đi xa, Nhưng giọng của Lục Để lại vang lên: "Tử Đại Thiên Vương không giống với Thiên Vương, để vệ cũng không phải đế vệ, các người...Cách biệt so với chúng tôi thật sự là quá xa, các đàn em à, cố gắng lên, đừng chôn vùi tên tuổi của Điện Thiên Thần..."
Bóng dáng của Lục Để hoàn toàn biến mất, anh ta cũng đem Lục đi luôn. Sau khi Lục Đế đi thình Hình Lão cũng bước tới bên canh đám người Hắc Đế, sau đó năm người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng im lặng.
Hắc Đế nhíu chặt mày, nói: "Lúc nói Lục Đế nỏi vậy là có ý gi? Bọn người của Thiên Nhất, anh ta...Anh ta đã ra tay cứu sao?"
Chiến lắc đầu nói: "Không biết nữa, trời..."
"Trời phù hộ Điện Thiên Thần, trời phù hộ, đúng là ông trời phù hộ..." Lúc Chiên còn chưa nói xong thì Hình Lão đã cắt ngang, nước mắt đầm đìa.
"Hå? Hình Lão sao vậy? Mấy người Hắc Đế quay đầu nhìn về phía Hình Lão, không hiểu Hình Lão đột nhiên nói như vậy là có ý gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.