Chương trước
Chương sau
Nhưng Hắc Đế lại không quan tâm đến lời khuyên giải của mấy người Am, Chien, trên người của Hắc Đế bắt đầu lấp lóe, đó là dấu hiệu sức mạnh đã bị tiêu hao hết, sẽ tan biến. Nhưng Hắc Đế vẫn cắn răng vọt tới chỗ của vị đạo chủ cao thủ quân thực chiến của chiến đội Phi Ngư.
"Hừ, năng lượng áo giáp trên người cô hao hết rồi, cô không giết tôi không được đâu..." Một tiếng ẩm vang vọng, bóng dáng của vị cao thủ quân thực chiến của chiến đội Phi Ngư xuất hiện ở trước mặt Hắc Đế trong chớp nhoáng, trường kiểm trong tay lập tức đâm tới người của Hắc Đế. Trường kiếm trong tay của Hắc Để cũng đâm qua phía vị đạo chủ cao thù quân thực chiến của chiến đội Phi Ngư.
Nhưng trường kiếm của Hắc Đế lại bị một cái tay khác của đối phương nắm chặt, là dùng tay không để nắm chặt kiếm, không thể tiếp tục đâm tới được nữa. Còn thanh trường kiếm dang đâm tới Hắc Đế của đối phương lại không bị bất kỳ thứ gì cần trở. "Chị Hắc Đế!" Đám người Lục thấy cảnh tượng
này, cả bốn người đều gào thét thàm thưong, nhưng
vô ích...
Xoạt! Một tiếng vang nhỏ phát ra, đại diện cho tất cả mọi thứ đểu kết thúc rổi. Ánh mắt của bốn người Ám, Chien, Luc, Diệt đểu ngây dại, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống.
Nhưng khoảnh khắc kế tiếp, một cảnh tượng khiến cả bốn người đều không dám tin hiện ra, vì bốn người bọn họ nhìn thấy bên đó có người ngã xuống. Nhưng lại không phải là Hắc Đế mà là vị đạo chủ của chiến đội Phi Ngư ở đối diện Hắc Đế.
"Cái này...Gì đây?" Ám, Chiến và những người khác đều ngạc nhiên.
Bàn thân Hắc Đế lúc này cũng vô cùng kinh ngạc.
Ám ẩm...Từng lớp âm thanh định tại nhức óc truyền tới từ phía xa. Sau đó Hắc Đế, Ám, Chiến, Lục, Diệt và những người khác lập tức nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời này họ cũng sẽ không bao giờ quên.
Chỉ thấy cách đó không xa, nơi sâu thẳm trong luồng khí màu xám vô tận, lúc này có một con khùng long dài mấy chục ngàn mét xuất hiện. Còn có một người đàn ông cao lon cưoi trên người con khủng long. Cơ thể của người đàn ông đó trông hoi hư ào, nhưng khỉ tức trên người anh ta lại ngang tàng mạnh mẽ vô đổi, vượt xa sự tồn tại của quân thuc chien đình cấp, xấp xỉ với sự tốn tại của cấp Nhân Vương.
"Sao để giáp của đại ca lại ở trên người cô? Còn để kiếm của đại ca đâu?" Lục Để đứng trên đầu con rồng, từ trên cao nhìn xuống Hắc Đế, lạnh giọng hỏi...
"Anh...Anh là ai?" Lúc này, ngay thời điểm Lục Đế xuất hiện, Lục đang nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích nổi, không hiểu tại sao lại có cảm giác như từng quen biết người ở trước mặt này,
Ảo ảnh của Lục Đế hừ một tiếng, hơi khinh bi nhìn Lục nói: "Ông đây, là đời đầu của điện Thiên Thần, một trong Tứ Đại Thiên Vương, Lục Để! Thằng nhóc, cậu khiển ông đây thấy khó chịu, đợi lát nữa mới tính sổ với cậu!"
"Cái gì? Đời đầu...Đời đầu của Điện Thiên Thần? Điện Thiên Thần còn có đời đầu nữa hả? Trong lịch sử cũng từng tồn tại điện Thiên Thần á? Sao lại vậy được?" Lúc này trong lòng năm người Hắc Đế, Ảm, Chiến, Lục, Diệt dâng lên một cơ sóng thần. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được cái kiểu giải thích này đỏ!
Điện Thiên Thần! Điện Thiên Thần không phải là chỉ mới xuất hiện ở thời đại này sao! Trong lúc trong lòng năm người đang vô cùng dao động, ảo ảnh của Lục Đế ở phía xa xa, mặc dù thân thể của anh ta chỉ là ảo ảnh chứ không có thật. Dù chỉ là một dấu vết của trường tượng không thể xóa được thì khí thế áp đảo của anh ta vẫn vậy,
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.