Chương trước
Chương sau
“Vậy ngày Quốc Khánh của Việt Nam hôm nay, chúng ta còn phải làm gì nữa không? Hay vẫn chỉ có giết Tiêu Hạo Thiên và tiêu diệt điện Thiên Thần thôi?" Ngay lúc này Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Thiết Ưng, William mang hơi thở của một vị cấp Đế hỏi Quark.
Trong mắt Quark lóe lên một tia âm u lạnh lẽo, híp híp mắt. Lúc này hình ảnh hư ảo của Tiêu Hạo Thiên trong mắt Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Hùng Sư đang dần dần tan biến, thay vào đó là cảnh tượng của Hà Nội, Việt Nam. Mặc dù ở đó đang là buổi tối nhưng những ngọn đèn dọc theo tuyến đường trung tâm trên các con phố đã sáng trưng cả rồi.
Quark híp mắt nhìn cảnh tượng bên kia của Hà Nội, Việt Nam rồi nói: “Ha... Quốc khánh của Việt Nam? Haha, được đấy, đương nhiên là chúng ta sẽ phải làm gì đó rồi. Truyền lệnh cho chiến trường bên kia của biên giới tổng tiến công vào quân đội mới của Bộ Quốc phòng Việt Nam. Lần trước chúng ta bị thiệt hại không ít, nhưng nếu như chia đều cho cả 8 nhà thì mọi người cũng không phải chịu thiệt hại lớn như thế. Chưa kể binh lính tinh nhuệ của quân đội Việt Nam bên kia còn đang thiếu.." “Được.." Ánh mắt của William của Thiết Ưng lóe lên, chậm rãi gật gật đầu. Đúng vậy, bọn họ nhất định phải làm gì đó vào ngày Quốc Khánh của Việt Nam. Gần đây quốc vận của Việt Nam vô cùng phát triển, đã phát triển tới mức khiến bọn họ thấy sợ rồi...
Một giây sau, Bộ trưởng cấp để của Bộ Quốc phòng Ngân Xà Louis XIII cũng lên tiếng hỏi Quark: "Thế còn sắp xếp gì khác nữa không anh Quark?"
Quark liếc mắt nhìn Bộ trưởng Bộ quốc phòng Ngân Xà Louis XIII, dù trên người ông ta đang mặc bộ chiến bào nhưng vẫn có nét lãng mạn bao trùm nói: “Đương nhiên là có rồi, anh Louis của Ngân Xà à, anh hãy làm những việc là sở trường của anh đi, ví dụ như đi cấu kết với các môn phái thuộc thế giới ngầm của Việt Nam chẳng hạn? Anh phải biết là, hiện giờ người sợ hãi về sự phát triển của quốc vận của Việt Nam chỉ có chúng ta mà thôi, nội bộ bọn họ cũng có người sợ nữa đấy, haha. 9 môn phái cấp Đế mạnh nhất đấy, là 9 đấy.." "Sức mạnh tiềm ẩn của Việt Nam thật sự không đùa được đâu. Thậm chí cũng có thể nói nếu tất cả những kẻ mạnh trong 9 môn phái cấp Đế mạnh nhất của bọn họ đều một lòng, vậy thì Bộ Quốc phòng Hùng Sư chúng tôi cũng phải cực kì kiêng nể đấy. Nói cho cùng thì nhiều kẻ mạnh như vậy nhưng những vị nghị sĩ lão làng của Bộ Quốc phòng Hùng Sư chúng tôi vẫn có thể ra mặt. Nhưng mà làm gì có nếu như, không phải vậy... hahaha."
Quark cười hết sức nham hiểm, nhưng Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Ngân Xà Louois XIII cấp Đế cũng cười theo. Đúng thế, những môn phái trong nội bộ Việt Nam không thể nào đứng về phía Bộ Quốc phòng Việt Nam hết được. Suy cho cùng, trong lịch sử cổ đại, khi các vương triều trở nên thịnh vượng đến một thời điểm nhất định rồi cũng sẽ tính toán với những môn phái cướp đoạt vận mệnh quốc gia của họ thôi. Chẳng hạn như hai triều đại vô cùng hùng mạnh trên đất Việt Nam từ hai ngàn năm trước?
Hai ngàn năm trước, khi hai triều đại lớn được thành lập trên đất Việt Nam, chưa nói đến vùng đất trong biên giới Việt Nam, ngay cả khi nhìn ra thế giới, trong bốn bề thiên hạ này cũng có ai dám cướp lấy những kẻ mạnh nhất đâu chứ? Ban đầu hai vị hoàng đế trên đất Việt Nam đều ngang bằng, bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó, bất kì cũng không ngăn cản được... “Được thôi, giao cho tôi đi, tôi tin là... nội bộ Việt Nam sẽ có người sẵn sàng giúp đỡ thôi, haha, quốc vận của bọn họ sẽ suy yếu vào ngày Quốc khánh thôi haha.. Thế này còn tuyệt hơn là kết quả của một lần đánh thắng, haha." Giờ phút này trong đôi mắt thâm sâu của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Ngân Xà, Louis XIII hiện lên một tia sáng cực kì âm hiểm... "Được, cứ vậy đi. Hành động đánh lén quốc vận Việt Nam lần này sẽ do ba Bộ Quốc phòng hàng đầu của chúng ta chỉ huy và hợp tác với năm Bộ Quốc phòng vừa và nhỏ khác. Yên tâm đi, lần này chúng ta chắc chắn sẽ thành công.." Quark đứng ở vị trí đầu tiên, hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười trên mặt. Lần này ông ta muốn xem xem còn ai có thể ngăn cản, chống lại được bọn họ, những người đang trả thù bằng sự tức giận!
Tuy nhiên, cho dù là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Hùng Sư Quark hay Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Thiết Ưng William hay Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Ngân Xà Louis XIII, thì có đánh chết bọn họ cũng không tin được ngay lúc này, ngay lúc bọn họ đang tổ chức hội nghị, các vị trưởng lão hàng đầu của Bộ Quốc phòng Việt Nam và chủ nhân của điện Thiên Thần Tiêu Hạo Thiên đã âm thầm nhanh như gió mà tiến về phía bọn họ ở bên này và mai phục...
Đúng thế, cách phòng ngự tốt nhất chính là tấn công! Trước đây Việt Nam yếu thế, quốc vận cũng chưa được đánh thức, khó khăn dồn dập cả bên trong và bên ngoài, như rồng mắc cạn nên chỉ có thể phòng thủ một cách bị động. Giống như trận đánh lớn ở chiến trường biên giới cách đây mười mấy ngày. Nhưng lần này, Việt Nam muốn chủ động xuất kích!
Bốn giờ sáng ở chiến trường bên kia biên giới, những vị tướng già gồm Tôn Tề Thiên, Trần Bát Hoang và Lục Vô Cực cực kì bí mật khoác lên mình chiếc áo khoác rồi lại ra chiến trường sau hơn nửa tháng trôi qua. Mà sau lưng họ là những cao thủ đỉnh cấp vẫn còn là ẩn số. Đúng thế, hiện tại quốc vận của Việt Nam đã thức tỉnh rồi. Sau hơn nửa tháng sục sôi dữ dội được kéo dài, trong Bộ Quốc phòng của Việt Nam đã mười mấy cao thủ được thăng chức lên cấp Hoàng rồi.
Mười phút sau bộ chỉ huy ở chiến trường biên giới của Việt Nam, Yến Phương Bắc và bốn vị tướng già của Việt Nam đã cùng sát cánh chiến đấu trong lần trước đã tập hợp lại ở trong phòng tác chiến bí mật dưới lòng đất. Chỉ có lần này là trong lòng bọn họ đều cảm thấy cực kì tự tin và tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Yến Phương Bắc nhìn Tôn Tề Thiên và những người khác rồi nói: “Tôi đã nhận được tin tức rằng Liên minh quân đội tám nước biên giới dưới sự chỉ huy của Bộ Quốc phòng Hùng Sư, Bộ Quốc phòng Thiết Ưng và Bộ Quốc phòng Ngân Xà chỉ trong vài giờ nữa, vào ngày Quốc khánh của Việt Nam sẽ tiến hành một cuộc đột kích để làm suy yếu quốc vận của Việt Nam chúng
Yến Phương Bắc nói xong, sắc mặt của ba người Tôn Tề Thiên, Trần Bát Hoang, Lục Vô Cực đều trở nên vô cùng nghiêm túc. Mặc dù trận chiến lần này hoàn toàn khác lần trước, bọn họ cũng đã mạnh hơn rất rất nhiều. Nhưng chỉ còn vài tiếng nữa thôi sẽ là thời khắc kỉ niệm 70 năm thành lập Việt Nam rồi. Nếu như thất bại thảm hại trong vài giờ nữa của Quốc khánh, khoảnh khắc đó đối với việc đang được phát sóng trực tiếp trên toàn quốc mà nói thì quốc vận chắc chắn sẽ lại bị hao tổn.
Đây là điều mà những vị tướng già đã chinh chiến cả đời vì Việt Nam không cho phép xảy ra, cũng là điều mà hàng chục nghìn binh lính của Việt Nam không cho phép xảy ra, thậm chí cả hàng trăm triệu người dân của Việt Nam cũng không cho phép nó xảy ra!
Yến Phương Bắc liếc nhìn ba vị tướng già đầy thâm sâu, hít một hơi thật sâu, cất giọng âm trầm: "Mọi người, các thế lực ngoài biên giới sẽ phải chết nhưng trọng tâm của Việt Nam chúng ta không được chết. Chúng ta nhất định phải duy trì cảnh giác trong thời khắc này! Còn vài tiếng nữa thôi sẽ lại một lần nữa là khoảng thời gian khó khăn nhất của chúng ta.." “Ừm, anh Bình, chúng tôi hiểu cả rồi! Anh nói đánh như thế nào thì chúng tôi sẽ đánh như thế đó!" Vị tướng già Trần Bát Hoang là một người hấp tấp, cứ dứt khoát nói thẳng ra ở đây chứ không cần phải trực tiếp sắp xếp bằng viết vẽ gì.
Thế nhưng chỉ một giây sau, Yến Phương Bắc lại lắc đầu nói: “Không... mọi người không hiểu, mọi người không hiểu mối nguy hiểm lần này, một khi thất bại chúng ta rất có thể sẽ trở thành tội phạm của cả Việt Nam này.” “Gì cơ?” Bây giờ không chỉ có Trần Bát Hoang sững sờ mà ngay cả Lục Vô Cực và Tôn Tề Thiên cũng chau mày, nhìn Yến Phương Bắc hỏi: “Anh Bình, xảy ra chuyện gì thế..."
Yến Phương Bắc nói với vẻ mặt cực kì nghiêm túc: "Bởi vì... Việt Nam... rỗng rồi.” "Cái gì? Anh Bình, ý anh là những binh lính bên ngoài kia sao?" Lúc này Yến Phương Bắc vừa nói xong, Lục Vô Cực lập tức chạy thẳng ra ngoài tìm đám binh lính đang nhanh chóng tập hợp lại trong bí mật, rồi hỏi Yến Phương Bắc. Lúc ba người bọn họ vừa mới tới chiến trường ở biên giới thì đã cảm giác được có cái gì đó không đúng rồi. Bởi vì trên người của những binh lính ngoài kia đều tỏa ra ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, sự dũng mãnh còn bao trùm lấy họ nữa. Sau đó liên tưởng đến những điều Yến Phương Bắc vừa nói, ngay tức khắc ba vị tướng già đã nghĩ đến điều gì đó.
Giây sau, Yến Phương Bắc đã gật đầu nói: “Không sai, một trăm ngàn binh lính ngoài kia đều đã bị thay thế cả rồi, là... nội bộ Việt Nam, họ là những binh lính tinh nhuệ nhất của bốn khu vực biên giới. Thật sự xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên để đến giờ này mới nói chuyện này cho mọi người biết..." “Chiến tranh biên giới!" Mặc dù trong lòng Tôn Tề Thiên, Lục Vô Cực và Trần Bát Hoang đều đã đoán được rồi, nhưng khi nghe được do chính miệng Yến Phương Bắc nói ra vẫn thấy cực kì chấn động. Đúng thế, Việt Nam hôm nay, thật sự rỗng rồi. Sức chiến đấu của binh lính tinh nhuệ ở bốn khu vực biên giới so với binh lính biên giới cũng không kém là bao. "Binh lính biên giới phía Bắc.." "Binh lính biên giới phía Nam.." "Binh lính biên giới phía Tây.." “Binh lính biên giới phía Đông.."
Sự tồn tại của binh lính ở bốn khu vực biên giới này là để canh giữ biên cương cho Việt Nam, mà khu vực biên giới vẫn luôn rất căng thẳng, nhưng bây giờ Việt Nam đã chuyển tất cả binh lính ở bốn khu vực biên giới, lực lượng tinh nhuệ nhất, đến chiến trường biên giới ở phía bên kia. Việc đó cũng có thể hiểu được, biên giới bên kia cũng chỉ còn sót lại một ít binh lính bình thường, nếu như có địch tập kích bất ngờ vào Bộ Quốc phòng từ phía đó thì Việt Nam sẽ rất nguy hiểm. Binh lính bình thường không thể nào chống lại nổi binh lính tinh nhuệ của đối phương được... “Anh Bắc... cái này, cái này thật sự rất nguy hiểm! Cực kì nguy hiểm! Anh có biết anh đang làm gì không hả? Một khi không giữ được biên giới, chiến tranh sẽ xảy ra trên khắp đất nước Việt
Nam đấy!" Tôn Tề Thiên nói với Yến Phương Bắc với giọng nói rất trịnh trọng.
Yến Phương Bắc gật đầu và nói: "Ừ, tôi biết, vậy nên trận chiến lần này chúng ta không thể thất bại, nếu không... nếu không! Đây cũng là do Tần Võ tự mình sắp xếp, hiện tại, Tần Võ bọn họ ở cách Hà Nội rất xa!" “Cái gì? Tần Võ bọn họ đang không có ở Hà Nội sao?" Trong lòng Tôn Tề Thiên và những người khác lại lần nữa bị chấn động.
Yến Phương Bắc trầm thấp quát lên: “Được rồi! Đừng nói nữa, bây giờ thì kiểm tra đồng hồ đi!" Yến Phương Bắc nói xong thì lấy đồng hồ ra xem. Tôn Tề Thiên và những người khác cũng bắt đầu kiểm tra đồng hồ. “4 giờ 10 phút!" Một lát sau cả bốn vị tướng già đều đồng thanh lên tiếng.
Yến Phương Bắc gật đầu nói: “Được! Lần này không cần quan tâm đến những người bảo vệ quy tắc. Bốn người chúng ta tất cả đều che giấu thân phận, giết chết kẻ mạnh nhất trong Liên minh tám quân đội tám nước, sau đó binh lính tinh nhuệ sẽ nhanh chóng tiến lên.." "Còn hơn ba tiếng nữa là sang ngày Quốc khánh, bây giờ xuất phát đi!" Yến Phương Bắc trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh. Sau đó tất cả bốn vị tướng già đều bí mật hành động, quy tắc hay gì đó bọn họ đều sợ, nhưng vậy thì cũng phải chờ tới lúc những người bảo vệ quy tắc bắt bọn họ đi rồi hẵng nói! Nhưng nếu bọn họ ra tay mà không để lại chứng cứ thì càng tốt...
Nhưng ngay khoảnh khắc bốn vị tướng già xuất phát, giữa chiến trường biên giới, người bảo vệ quy tắc Đạo Trần đang ở trong đạo trường. Cũng đúng lúc này, Hắc Đế mang theo cây đại chùy to màu vàng đen của cô ta đến đây. Nhưng hơi thở trên người Hắc Đế lúc này cũng chính thức đột phá đạt đến cấp Đại tá, đương nhiên là chỉ mới là giai đoạn đầu thôi.
Lúc này Hắc Đế cười nói với Đạo Trần: “Ai, ông già à, ông lại đến học hỏi đấy ạ? Cháu vừa mới đột phá này, ông có muốn thử cùng cháu không ạ? Nói chứ cháu cũng không biết là ông đã thăng cấp lên Đại tá lâu như vậy đấy, ông giữ cũng kín quá rồi đó..."
Trong tay Đạo Trần đang cầm phất trần, trên người lại đang mặc áo đạo sĩ, ánh mắt thâm sâu nhìn Hắc Đế, nói: Cắt, tôi vừa mới cảm nhận được hơi thở của bốn vị tướng già của Bộ Quốc phòng Việt Nam đã lên đường, đều đạt đến Thượng tá rồi. Dưới sự phù hộ của quốc vận của Việt Nam thì sức mạnh chiến đấu càng có thể phát huy tới mức cấp Đế trung giai đấy. Điều này là trái với quy tắc..” Đạo Trần vừa nói vừa nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hắc Đế một cái.
Hắc Đế cao lớn và gợi cảm cười hắc hắc với Đạo Trần hai tiếng rồi nói: "Haha, ông nội Đạo Trần à, ông nói cái gì mọi người nghe không hiểu vậy." Thế mà Hắc Đế lúc này lại giống như một người phụ nữ bình thường rồi. "Đệch! Lại đây lại đây lại đây, anh đừng có như thế, tôi không đánh nhau với anh là được chứ gì? Đệch!” Đạo Trần hết sức ngạc nhiên, Hắc Đế cái thứ con gái bạo lực này sao tự dưng lại làm nũng thế này? Đáng sợ quá...
Nhưng chỉ một giây sau thôi đã có tiếng nổ lớn phát ra, Đạo Trần vừa mới ngồi xếp xếp bằng ầm ầm xuất hiện một cái hố vừa sâu vừa to.
Sau đó khí thế trên người Hắc Đế lại cuồn cuộn ngất trời, toàn thân toát ra ánh sáng âm u lạnh lẽo màu vàng đen, ánh mắt của Hắc Đế cũng trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào Đạo Trần và nói: “Người bạn già à! Anh... vừa mới nói cái gì đấy? Lẽ nào tôi không phải là con gái à? Hử?”
Đạo Trần: “.." "Âm, ầm, ầm, ầm..." Theo sau đó là một loạt tiếng nổ dữ dội kịch liệt truyền tới trên đạo trường của Đạo Trần. Đạo Trường mà anh ta khó khăn lắm mới xây dựng được lại bị phá hủy một lần nữa bởi Hắc Đế. Đạo Trần nhìn vách tường sụp đổ khắp nơi mà trong lòng ngập tràn cảm giác tuyệt vọng không còn gì để lưu luyến nữa rồi. "Ai... Cô như vậy có giống con gái hay không thì tự trong lòng cô phải tự biết chứ? Cô đã gặp qua cô gái nào mà mỗi ngày đều chơi với chiếc chùy to như vậy không? Đm.." Trong lòng Đạo Trần đang oán thầm Hắc Đế.
Nhưng mà chỉ một giây sau thì Hắc
Để lại càng nổi điên hơn, vốn dĩ là còn định giữ lại một chút nhưng bây giờ là trực tiếp ra sát chiêu luôn. Chính là kiểu một chiêu trí mạng. Đạo Trần lúc này đờ người rồi, vừa chống cự vừa nói với Hắc Đế: “Đm, đm, đm, cô lại làm sao thế sao? Muốn giết người à?"
Hắc Để lại cho Đạo Trần ăn một búa nữa, hung hăng nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Ánh mắt của anh vừa rồi cực kì không đúng, trong lòng anh đang chửi rủa tôi, có đúng không hả? Nói tôi không giống con gái? Đúng không?"
Đạo Trần: “..."
Hai người bảo vệ quy tắc của chiến trường biên giới đang đánh nhau, ừm, không đúng, là học hỏi, ừm, là học hỏi về đạo. Sau đó, lúc bọn họ đang thảo luận về đạo thì không thể phân tâm để theo dõi những chuyện trên chiến trường biên giới được sao? Ừm, nói cũng có lý đó...
Mà trong lúc Hắc Đế lôi kéo Đạo Trần thì bốn vị tướng già của Bộ Quốc phòng Việt Nam trên chiến trường biên giới đã lẻn vào đại bản doanh của Liên minh quân đội tám nước rồi. Nhưng bên cạnh mỗi người bọn họ đều mang theo vài cao thủ cấp hoàng mạnh mẽ. Hành động chém đầu chuẩn bị bắt đầu...
Cùng lúc đó, binh lính của Bộ Quốc phòng Việt Nam trên chiến trường biên giới cũng đã lặng lẽ phân tán ra bốn phía rồi..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.