Chương trước
Chương sau
"Nhưng... nhưng mà, mệnh lệnh của điện chủ của chúng tôi là..” Lục nhíu mày, điện Thiên Thần muốn tham gia chiến đấu, nhưng bây giờ bốn ông cụ trước mắt này dường như không muốn điện Thiên Thần tham gia.
Nhưng khi Lục còn chưa nói xong, đã bị Lục Bảo Đại xua tay cắt ngang: "Không có nhưng cái gì cả. Lục Thiên Vương, không phải vừa nãy cậu cũng nói điện chủ các người bảo các người nghe theo sắp xếp của chúng tôi sao? Vậy được, sắp xếp của chúng tôi chính là, các người ở lại đây.”
Tôn Thiên Hữu cũng gật đầu trầm giọng nói: “Đúng vậy. Bên phía chiến trường ngoài biên giới có quy tắc của bên này, thậm chí chiến tranh của cả thế giới cũng đều có quy tắc riêng, bây giờ các người không được tham chiến. Nếu không sẽ rất rắc rối.”
Tôn Thiên Hữu dừng lại rồi tiếp tục nói tiếp: “Các người có biết tại sao phía bên chiến trường ngoài biên giới không cho các nước vận chuyển vũ khí hạng nặng vào không? Chỉ có thể tuần tra trên mặt biển ngoài đại địa này không, đây chính là quy tắc. Ngoài đại dương trên đại lục có thể dùng nhiệt độ lớn để chiến đấu, nhưng ở đây thì không được. Ở đây chỉ có thể là các cường giả được chiến đấu ở đây, nhiều nhất là trực thăng vũ trang và một số vũ khí đơn giản, đây chính là quy tắc. Hoặc là các người có thể hiểu thế giới này có hai cấp độ, một là công nghệ hiện đại, một là vũ khí quân sự cổ đại. Hai bên kiểm tra cân bằng lẫn nhau, cùng nhau phát triển, Mà bên phía chiến trường ngoài biên giới, nếu như địa bàn của chúng ta đủ lớn, vậy sau hậu phương của chúng ta cũng sẽ có lợi ích hơn.”
Yến Phương Bắc cũng hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Đúng vậy, bây giờ sự phát triển của vũ khí hạng nặng quá khủng khiếp rồi, cho một một số người vì để cả thế giới tiếp tục tồn tại nên mới mở ra đại lục này, mà việc sử dụng vũ khí hạng nặng cũng bị ảnh hưởng hạn chế rất lớn. Cho dù là ở bên trong hay là bên ngoài. Nhưng quy luật của tất cả các quốc gia trên thế giới chính là, trận đáu bây giờ phải được phân thắng thua ở đây, các đội quân bên ngoài mới có thể tiếp tục tiến vào vùng đất của nước bị thua cuộc, đấy chính là quy tắc. Trên thế giới này không ai dám vi phạm. Ai dám vi phạm, sẽ biến mất mãi mãi."
Trần Công Thắng hét lên một tiếng, sau đó rút đao chiến ở thắt lưng ra, trên người tràn đầy ý chí chiến đấu hét lên với Lục: "Các người nghe cho rõ đây, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được gia nhập Bộ quốc phòng của Việt Nam. Điện Thiên Thần của các người là bá chủ của nơi này, nhưng đứng trước quốc chiến vẫn quá yếu vẫn không đủ. Các người cứ ở đây đợi tin tốt của chúng tôi đi.”
"Ha ha. Mặc dù chúng tôi đã già rồi, nhưng vẫn còn có thể rút kiếm. Còn có thể chiến đấu.” Trần Công Thắng lớn tiếng hét lên, trên mặt xuất hiện nụ cười tràn đầy nhiệt huyết.
"Ha ha ha."
Lúc này Lục Bảo Đại cũng cười to nói: "Đúng vậy, chúng tôi còn có thể chiến đấu.”
Tôn Thiên Hữu cười gật đầu: "Tốt."
Sau đó, Yến Phương Bắc hít một hơi thật sâu, hét lên với những binh linh của Việt Nam phía sau: "Binh lính Việt Nam, các bạn có dám chiến không?"
"Chiến."
"Chiến."
"Chiến."
Lập tức vô số binh linh phía sau Yến Phương Bắc gầm lên, mỗi binh lính đều tràn đầy nhiệt huyết, ánh mắt đỏ bừng, hừng hừng khí thế.
Bọn họ dám chiến. Lúc này cho dù là một binh lính cấp năm hoàng cấp cũng không hề sợ hãi, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.
Lúc này, ý chí chiến đấu của mười nghìn binh lính Việt Nam tỏa ra, đại quân lạnh lẽo đỉnh phong kinh người, mà những cường giả của các môn phiệt bị ba ông cụ mang đến đấy, lúc này cũng bị một màn nhiệt huyết trước mặt làm cho vô cùng chấn động.
"Keng."
Sau đó, tổng chỉ huy chiến trường ngoài biên giới của Bộ quốc phòng Việt Nam, Yến Phương Bắc rút đao từ thắt lưng ra, khí chất trên người bộc phát, hướng đại đao về phía trước: "Giết."
Chiến tranh chính là như vậy, không có quá nhiều thời gian chuẩn bị, bạn còn chưa chuẩn bị tốt, kẻ địch còn càng chưa chuẩn bị tốt hơn. Hơn nữa bây giờ Việt Nam đã phát ra đỉnh phong hoàng cấp, lại mang theo mười Thiên Vương, hơn trăm chiến thần đến hỗ trợ. Có thể đánh cho kẻ địch không kịp trở tay. Cho nên Yến Phương Bắc đương nhiên sẽ không lãng phí cơ hội này rồi.
"Rầm.. rầm.. rầm."
Lúc này, trên người bốn vị tướng quân của Việt Nam tràn ngập khí chất đỉnh phong hoàng cấp, sắc mặt của ai cũng đều nghiêm nghị, ánh mắt tràn đầy sát khí, khí thể chiến đấu tràn ngập trên người. Bốn người bọn họ hét to một tiếng, rút đao nhanh chóng lao về phía trước, lao về phía chiến tuyến đầu tiên của các liên minh nước ngoài.
"Theo tôi giết.” Tiếng trống chiến vào lên, tướng quân Yến Phương Bắc, tổng cục trưởng cảnh sát cơ động Tôn Thiên Hữu, tổng cục trưởng sở luật hình sự Trần Công Thắng, tổng cục trưởng cục chính trị Lục Bảo Đại, bốn người đỉnh phong hoàng cấp, bất ngờ xé nát chiến tuyến của liên minh nước ngoài. Bốn đại đao dài bắn ra hàng chục mét.
Sau khi tiếng nổ vang lên, các tuyến phòng thủ làm bằng thép, kéo dài hơn mười dặm và cao hai mét của liên minh nước ngoài bị xe tan.
Đại đao của bốn đỉnh phong hoàng cấp không hề giảm sút, trực tiếp xé nát mấy trăm cường giả nước ngoài.
Sau đó đại quân Việt Nam ầm ầm tiến thẳng vào. Âm thanh của trực thăng vũ trang gầm rú trên bầu trời, không ngừng tiến thẳng về phía trước. Sau đó chính là hàng nghìn xe tăng lao vụt qua, lao thẳng về phía kẻ địch.
Lúc này, hai vị chỉ huy đỉnh phong Thiên Vương của liên minh nước ngoài ở tuyến phòng thủ đầu tiên nhìn thấy cảnh này, sợ hãi quay người bỏ chạy.
Nhưng hai người bọn họ căn bản không chạy được lâu, thoáng chốc đã bị bốn vị tướng quân đuổi đến đánh nát. Sau khi bốn tướng quân xé nát tuyến phòng thủ đầu tiên, họ tiếp tục đột phá vào tuyến phòng thủ thứ hai.
Nhưng người liên minh nước ngoài này cũng không hề ngu ngốc, vô cùng quả quyết từ bỏ tuyến phòng thủ đầu tiên, rút về tuyến phòng thủ thứ hai.
Sau đó, bên phía tuyến phòng thủ thứ hai của lực lượng liên minh tám quốc gia, hàng chục dặm trải dài ở tuyến phòng thủ, các cường giả hoàng lập tức trỗi dậy, thực lực yếu nhất cũng là hoàng cấp sau, đỉnh phong hoàng cấp có sáu người, hoàng cấp cấp sau có bốn người.
Đối phương không chỉ có tám hoàng cấp, mà là mười cường giả hoàng cấp. Ít nhất cũng là các cường giả từ cấp sau hoàng cấp trở lên.
"Mặc dù bọn họ có lực lượng nhiều người đông, nhưng một cây làm chẳng lên non, bốn người chúng ta tập hợp sức lực, tiêu diệt một phương.” Tôn Thiên Hữu nheo mắt, cảm nhận được khi chất ở nơi cách đây hơn chục dặm đang dâng trào lên, ông kiến nghị nói.
Yến Phương Bắc gật đầu nói: “Ừ, trong số tám nước liên minh, chiến đội Đại Mỹ là mạnh nhất, tiếp theo là chiến đội Đại Ưng, chiến đột Đại Pháp, chiến đột Đại Ý, yếu nhất là chiến đội Đại Tây và chiến đội Đại Bồ. Tôi kiến nghị nên giết chiến đội Đại Tây và chiến đội Đại Bồ trước, lần này đối phương chỉ cử đến một cấp sau hoàng cấp, rất dễ giết.”
"Đồng ý.” "Được."
Sau khi Yến Phương Bắc nói xong, Lục Bảo Đại và Trần Công Thắng cũng gật đầu. Sau đó Yến Phương Bắc nói: “Nếu thực hiện theo kế hoạch, đại quân chúng ta đối mặt trực diện với bọn họ thì không thể nào thắng được, vậy thì phân ra, bốn người chúng ta sau khi đánh tan phòng tuyến của bọn họ thì sẽ chia quân thành đội nhỏ. Mỗi một Thiên Vương dẫn theo một đại quân nghìn người, kéo dài chiến tuyến, hoàn toàn giết hết bọn chúng.”
“Được. Làm theo kế hoạch của ông là được.” Tôn Thiên Hữu, Trần Công Thắng, Lục Bảo Đại tiếp tục gật đầu.
Trong cuộc chiến không nên có ý kiến khác biệt, mà đây cũng là lợi thế lớn nhất của Bộ quốc phòng Việt Nam bọn họ. Dù sao thì trong liên mình tám nước kia, bọn họ muốn thống nhất một ý kiến, cũng không thể dễ dàng như vậy được.
"Giết." Sau khi đưa ra quyết định, Tôn Thiên Hữu, Yến Phương Bắc, Lục Bảo Đại và Trần Công Thắng hét lên một tiếng, khí chất đỉnh phong hoàng cấp lan tỏa ra, tốc độ vô cùng nhanh hướng đến phòng tuyến thứ hai của liên minh tám nước, cũng là cứ điểm lớn nhất của bọn họ.
Lúc này, trên phòng tuyến của liên minh tám nước, sắc mặt mười cường giả hoàng cấp cũng vô cùng nghiêm nghị. Đương nhiên bọn họ có thể cảm nhận được khí chất của bốn vị tướng quân Việt Nam.
Một đỉnh phong hoàng cấp thân hình cao to của chiến đội Đại Mỹ nghiêm giọng nói: "Bốn vị đỉnh phong hoàng cấp, hơn nữa còn là những lão tướng quân tác chiến có kinh nghiệm phong phú nhất, mạnh nhất. Nếu không lên kế hoạch tốt, có thể bên chúng ta sẽ có người chết. Nhưng không sao cả, vây giết bọn chúng.”
"Ha ha. Được. Anh nói xem đã già như vậy rồi, không trong nước an nhàn tuổi nhà được sao? Sao cứ phải ra đây chịu chết vậy chứ?” Một đỉnh phong hoàng cấp mắt xanh của Chiến đội Đại Ưng, ánh mắt hung tợn khinh thường nói.
"Đừng có phí lời nữa, giết bọn chúng.” Đỉnh phong hoàng cấp của đội chiến Đại Mỹ hạ mệnh lệnh, sau đó tất cả mười cường giả hoàng cấp đều ra ngoài đối mặt với nhóm người Yến Phương Bắc.
Sau đó Yến Phương Bắc hét lên: “Bọn chúng đến rồi. Cần thận. Nghĩ cách tránh những kẻ mạnh nhất trước, giết những kẻ còn lại rồi tính tiếp. Như vậy liên minh tám nước sẽ có nước bị diệt sạch, tôi xem sau này bọn họ còn dắm gia nhập liên minh nữa không.”
Khoảng cách hai bên càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, Sau một tiếng gầm lớn, hai bên lao vào nhau chém giết. Mà bốn người Yến Phương Bắc, Trần Công Thắng, Lục Bảo Đại và Tôn Thiên Hữu đã có tính toán trong lòng trước, sau khi giả vờ chiến đấu kịch liệt với mấy cường giả chiến đội Đại Mỹ và chiến đội Đại Ưng. Đột nhiên, bốn vị tướng quân mạnh mẽ vung đao, bốn chọi một trực tiếp nhằm thẳng vào chỉ huy của đội quân Đại Tây.
"Không." Tổng chỉ huy cấp sau hoàng cấp của chiến đội Đại Tây, vốn dĩ đang câu cá bên ngoài chiến trường, đột nhiên sắc mặt thay đổi, bốn vị cường giả đỉnh phong hoàng cấp đột nhiên giết đến chỗ anh ta.
Sau khi gầm một tiếng, cường giả cấp sau hoàng cấp trực tiếp bị bốn lão tướng quân chém bay đầu tại chỗ.
"Giết tiếp." Yến Phương Bắc lớn tiếng hét lên, bốn lão tướng quân đột nhiên vung đao về phía cường giả cấp sau hoàng cấp của đột chiến Đại Bồ.
Mà tương tự, tình thế phát triển quá nhanh, liên minh tám nước hoàn toàn không ngờ sau khi bốn lão tướng quân tiến lên, trực tiếp liều mạng đánh giết, hoàng cấp cấp sau của đội chiến Đại Bồ cũng bị giết tại chỗ.
Nhưng ngay sau đó trên người Yến Phương Bắc, Lục Bảo Đại, Trần Công Thắng và Tôn Thiên Hữu lại có thêm hai lần công kích. Miệng bốn lão tướng quân chảy máu. Nhưng sau đó cười một tiếng rồi lại giết nốt cấp sau hoàng cấp của chiến đội Đại Bồ.
"Chết tiệt, ngăn bọn chúng lại."
Lúc này hai đỉnh phong hoàng cấp của đội chiến Đại Mỹ và đội chiến Đại Ưng vô cùng bộc phát, cuộc chiến mới vừa bắt đầu, thì đã mất hai chỉ huy của hai lực lượng rồi, chuyện này khiến bọn họ vô cùng đau đầu. Lúc này bọn họ cũng không phòng thủ nữa, liều mạng xông về phía bốn lão tướng quân.
Nhưng ngay sau đó, bốn lão tướng quân đột nhiên đồng thời rút lui, sau khi lừa một kích xong thì nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường. Lao về chiến tuyến của liên mình tám nước.
"Không hay rồi. Mau giết chết bọn chúng đi." Tám hoàng cấp của liên minh nước ngoài còn lại, sáu đỉnh phong hoàng cấp, hai hoàng cấp cấp sáu, lúc này đều biến sắc.
Nhưng tốc độ thực tại của bốn lão tướng quân Việt Nam quá nhanh rồi, trong nháy mắt đã lao tới trong trận địa của đối phương.
Lúc này bốn lão tướng quân phân ra làm hai đội, lần lượt tiến vào cứ điểm của đội chiến Đại Tây và đội chiến Đại Bồ. Hai chỉ huy hoàng cấp của hai đội chiến này đã chết. Chỉ còn lại bốn năm cường giả đỉnh phong Thiên Vương đang đóng giữ.
"Không." Theo tiếng kêu tuyệt vọng vang lên, các chỉ huy của hai đội chiến Đại Tây và Đại Bồ bị tiêu diệt.
Lúc này toàn thân Yến Phương Bắc đầy máu, nhưng ý chí chiến đấu trên người vẫn hừng hực, lớn tiếng quát những cường giả đang đuổi theo phía sau của đội chiến Đại Áo và chiến đội Đại Gia: “Lần sau sẽ đến bọn mày. Nếu như đồng ý làm chó cho các đội chiến này, thì chuẩn bị chuẩn bị tâm lý bị đánh chết đi. Việt Nam chúng tao không giết được bọn nó, chẳng lẽ không giết được bọn mày sao?"
Lúc này, theo lời nói tràn đầy sát khí của Yến Phương Bắc truyền đến, hai đỉnh phong hoàng cấp của chiến đội Đại Áo và chiến đội Đại Gia, thân thể đột nhiên run rẩy, trong lòng ớn lạnh. Động tác truy đuổi cũng chậm lại.
Ý đồ của Việt Nam luôn trên bề mặt, bây giờ nói rõ với bọn họ rồi, không giết được những người của chiến đội mạnh kia, nhưng có thể giết được những chiến đội yếu ớt bọn họ.
Nếu dám đứng vào đội. Vậy thì sẽ chết.
"Đừng có để bọn chúng làm ảnh hưởng. Nhanh chóng giết bọn chúng đi. Nhanh. Giết chết bọn chúng.” Đỉnh phong hoàng cấp của đội chiến Đại Mỹ hét lên. Vừa hét vừa đuổi theo mấy người Yến Phương Bắc.
Vừa rồi bốn vị cường giả đã giết chết hai chỉ huy của hai đại đội chiến, nhưng bọn họ cũng bị thương nặng.
"Ha." Yến Phương Bắc nhìn chằm chằm vào đỉnh phong hoàng cấp của đội chiến Đại Mỹ được gọi là mạnh nhất kia. Làm một động tác vặn cổ với anh ta.
Sau đó Yến Phương Bắc hét lên với đội chiến của Việt Nam ở phía xa: "Cho dù chết. Cũng phải diệt được bốn lực lượng yếu nhất trong liên minh Z8. Thực hiện theo kế hoạch toàn bộ phân tán. Giết chết hết bọn họ cho tôi.”
Sau khi Yến Phương Bắc hét xong, bốn lão tướng quân của Việt Nam liên tản ra chạy ra bên ngoài. Mà mười nghìn binh lính của Bộ quốc phòng Việt Nam cũng dưới sự lãnh đạo của chỉ huy Thiên Vương, hoặc là chỉ huy nửa Thiên Vương lập tức tản ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.