Chương trước
Chương sau
"A... rõ ràng chưa tích tụ đủ, lại ép mình phải đột phá, đúng là muốn chết thật. Quên đi, cô đã có duyên với tôi, cứu cô vậy..." Người phụ nữ cường đại thần bí nhìn Lương Vân Nguyệt đã trọng thương bất tỉnh, lắc lắc đầu, sau đó bỏ vào miệng cô ấy một viên thuốc màu đen thần bí. Sau đó, cô ta liền vác Lương Vân Nguyệt lên một phen, đi về phía Diệt biến mất. Chân của người phụ nữ thần bí này rất dài, hơi thở trên người lại cường đại đến không thể hình dung được, bình thường bước đi một cái, đã đi được khoảng cách hơn mười mét...
Nửa giờ sau, tại một cái cốc, Diệt cầm kiếm dài trong tay, một kiếm đánh chết một cường giả chiến thần của nước khác, tàn sát tất cả cường giả nước này đến hầu như không còn. Lấp ló phía xa xa, có một thiên vương cấp cường giả của nước khác chạy đến, nhưng đợi hắn nhìn thấy Diệt đánh xong, thì sợ đến mức chạy thật nhanh. Những thế lực sau lưng của các chiến trường nước ngoài này, bình thường đều có một hoặc là hai thiên vương, không thì cấp chiến thần bình thường rất khó trấn thủ thế lực một phương. Hơn nữa, trên chiến trường nước ngoài cũng có quy tắc nhất định: Cường giả cấp cường giả, bình thường nếu chút tiểu tốt không trêu chọc bọn họ, bọn họ cũng sẽ không ra tay. Vậy nên, lúc này cường giả nước khác đã chạy xa hét lớn: "Thiên vương Diệt, Hổ Khâu chúng tôi cũng không trêu chọc anh! Vì sao anh tàn sát chúng tôi?"
Ánh mắt Diệt trở nên lạnh lẽo, ngay sau đó, kiếm dài trong tay ném mạnh về phía vị thiên vương kia. Thiên vương thuộc thể lực Hổ Khâu kia sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Sau khi mắng to một tiếng, hắn bỏ chạy.
Diệt đi đến chỗ thiên vương nước ngoài kia đứng trước đó, nhặt lên kiếm dài từ mặt đất. Anh ta im lặng không nói, chẳng hiểu vì sao, tâm trạng anh ta thật sự không tốt. Mà cứ điểm của cường giả nước khác này, chính là ổ của bọn vừa vây sát Lương Vân Nguyệt. Vì giải quyết hậu hoạn của Lương Vân Nguyệt, Diệt thẳng tay giết hết cứ điểm này. Lương Vân Nguyệt đi ra chiến trường bên ngoài, rất nhiều quy tắc cô ấy không hiểu. Nếu cậu tạo ra hận sống chết với một thế lực ở chiến trường ngoài nước, vầy sau này cơ bản cục diện chính là không chết không thôi, mãi đến khi hai bên có một bên chết mới xong. Ví dụ như hơn nửa năm trước, trận chiến giữa điện Thiên Thần bọn họ và tổ chức Dạ. Hai bên chỉ có thể sống tiếp đến...
"Người phụ nữ phiền phức kia, rốt cuộc cô ấy nghĩ gì vậy? Còn mình... lại suy nghĩ gì nữa? Ta đây lại đang làm gì vậy?" Ngay sau đó, Diệt nhìn cứ điểm bị anh ta phá hủy, trong lòng càng thêm phiền não. Anh ta chẳng thể nghĩ ra, đi tìm người phụ nữ kia, vậy mà đuổi đến chiến trường bên ngoài! Thật là phiền phức!
Một khắc xong, tóc gáy cả người Diệt đột ngột dựng lên. Trong nháy mắt, toàn bộ mồ hôi lạnh chảy hết xuống lưng. Trong nháy mắt này, anh ta đột ngột cảm giác được một sự khủng bố to lớn, sự khủng bố siêu cấp cường đại. Anh ta cảm giác được, không biết từ khi nào, sau lưng anh ta bỗng nhiên xuất hiện một kẻ tuyệt thế chí cường có thể giết chết mình trong nháy mắt.
"Sao... Sao có thể được? Vì sao người như thế này lại hiện thân?" Lòng Diệt không dám tin mà gào lớn, sắc mặt nháy mắt tái nhợt. Dù là lúc này sau lưng anh ta là một nhất tôn tông môn, anh ta cũng dám xoay người đánh một trận. Nhưng lúc này anh ta lại không dám, thật sự không dám...
Mà giờ phút này, người phụ nữ mặc đồ đen xinh đẹp, gợi cảm, cao lớn vác Lương Vân Nguyệt kia im lặng đứng sau lưng Diệt. Sau khi quét mắt qua Diệt một cái, đoạn lại nhìn cứ điểm nước khác đã bị giết hết, Miệng bà ta nhếch lên một nụ cười có ý tứ sâu xa, sau đó lại quay người, vác Lương Vân Nguyệt đi...
"Cấp dưới của em trai mình đầu gỗ và ngốc y hệt nó, chỉ là tên tiểu tử kia cũng còn được, sắp lên tông môn. Đợi sau khi nó đột phá tông môn, cũng có thể giúp em trai ta quản tốt điện Thiên Thần. Haizz, em trai à, em thật sự không khiến người ta bớt lo được. Tại cái địa giới này, điện Thiên Thần của em không có tông môn thủ giữ, đó là không được, cũng không thể cứ chờ xem tôi giúp cậu? Chị của cậu cũng phải nghỉ ngơi mà? Quá mệt mỏi, dễ già, già rồi... Sẽ không đẹp đâu..." Người phụ nữ thần bí vác Lương Vân Nguyên vừa đi vừa lẩm bẩm trong lòng. Rất nhanh, bóng dáng của cô ta đã hoàn toàn biến mất không thấy. Từ đầu đến cuối, cô ta chưa từng nói câu nào với Diệt...
Mà mãi đến thật lâu sau, Diệt mới đột ngột đặt mông ngồi trên mặt đất. Sau khi ngồi xuống, anh ta bèn thở phì phò từng hơi, từng hơi một. Anh ta nhìn theo hướng người thần bí kia biến mất, trong mắt có sự hoảng sợ thật sâu. Ban nãy anh ta cảm giác được một sự bất lực, cảm giác bất lực rất lớn, chẳng sợ người là bán tông môn như anh ta, sắp sửa thăng lên cấp bậc hoàng giả. Ở trước mặt người khủng bố ban nãy kia, ngay cả xoay người liếc mắt mà anh ta cũng không có dũng khí nào...
"Người kia, rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai?!" Diệt sợ hãi đến cực điểm mà nuốt nước miếng. Đợi anh ta hơi khôi phục chút sức lực rồi, anh ta bèn chạy nhanh về phía trái với phía của người khủng bố đó. Anh ta phải nhanh chóng đột phá hoàng cấp, không thể đợi nữa. Anh ta có cảm giác rằng, từ sau khi Tiêu Hạo Thiên rời đi, vùng chiến trường này càng ngày càng nguy hiểm. Mà quan trọng hơn là. bây giờ điện thiện thần ở chiến trường nước ngoài cũng không có hoàng cấp trấn thủ! Đây là chuyện vô cùng nguy hiểm! Thời gian ngắn không sao, nhưng nếu Tiêu Hạp Thiên không trở lại trấn thủ thời gian dài, sớm hay muộn gì, họ cũng sẽ gặp phải chuyện không may
"Đột phá! Phải nhanh nghĩ cách đột phá! Hoặc là bốn anh em chúng ta, cũng có ít nhất một người đột phá! Diệt âm thầm quyết định trong lòng, phải, phải đột phá...
Thời gian trôi qua, rất nhanh đi đã đến năm giờ chiều, hoàng hôn trên chiến trường nước ngoài cũng sắp buông xuống. Cuối cùng Diệt cũng tìm được Lục đang chạy trên đường, lưng đeo đại kiếm.
"Có chuyện gì?" Lục nhíu mày nhìn Diệt, có hơi nghi ngờ. Bình thường lúc không có việc gì, Tứ Đại Thiên Vương bọn họ đều hành động một mình. Dù sao con đường của bốn người họ cũng không giống nhau, đều tự có con đường của mình.
Diệt xấu hổ mà nở nụ cười rồi nói: "Ừ thì, tôi nhàn rỗi nhàm chán, tìm cậu như thế này, cậu xem hay là hai chúng ta đi tìm một chỗ uống chút gì đó đi?" Diệt ngoài mặt mỉm cười, nhưng thực ra lúc tìm đến, chủ yếu là do trong lòng anh ta có chút sợ hãi. Dù sao đi nữa, cái người khủng bố sáng nay anh ta đụng phải kia, thật sự rất khủng bố. Ở chung một nơi với Lục to con này, ít nhiều gì anh ta cũng cảm thấy có chút an toàn...
Lục nhìn Diệt thật sâu, nhìn mãi một lúc, lại còn nghiêm túc mà nói một chữ với Diệt: "Cút!" "A..." Diệt không biết nói gì, nở nụ cười rồi tiếp tục nói: "Chuyện này... anh em à, cậu đừng như vậy mà..."
Ngay sau đó, Lục trực tiếp rút đại kiếm trên lưng xuống. Diệt nhìn đại kiếm Lục cầm trong tay, sau đó hơi thở trên người bắt đầu ngưng tụ lại, bèn há hốc mồm, chạy nhanh về phía sau. Ông đây muốn nói chuyện, cậu phải đặc biệt rút kiếm ra sao? Quên đi, không trêu được, không trêu được... Diệt đau lòng mà bỏ chạy. Mãi đến khi thấy Diệt hoàn toàn biến mất không thấy, Lục mới thu hồi đại kiếm một lần nữa, đi một mình về phía xa xa. Anh ta hiểu rằng, có một số thứ mà Tứ Đại Thiên Vương điện Thiên Thần bọn họ, thật ra đã tích tụ đủ rồi, nhưng chỉ là còn thiếu một chút gì đó không rõ, có lẽ là một thứ cảm giác, có lẽ là một chút thấu hiểu, cũng có thể là một loại cảm ngộ. Lục cau mày, đi về phía trước lần thứ hai...
Nửa giờ sau, lúc trời chiều đã sắp ngã xuống hoàn toàn, Lục đi đến một chốn hoang dã không một ngọn cỏ, chung quanh đầy tràn phiến đá cao lớn. Ngay lúc anh ta muốn đâm đại kiếm sau lưng xuyên qua, sau hai sườn phiến đá đột ngột hiện ra hai cường giả bán hoàng cấp, cầm trường kiếm đâm về phía anh ta...
Âm... Lục biến sắc, trường kiếm trên lưng anh ta chốc lát xuất hiện trên tay. Anh ta vừa thủ vừa công, chắn trước mặt hai tên sát thủ kia. Tuy nhiên, ngay sau đó, tại bãi cát vàng phía sau anh ta, lại đột nhiên có hai tên sát thủ bán hoàng cấp nữa xuất hiện, cũng cầm trường kiếm tương tự, xông về phía sau của Lục...
"Hửm?" Sắc mặt Lục thay đổi lần thứ hay, cự kiếm trong tay quét ngang, cơ thể lùi mạnh về sau. Sau khi một kiếm đánh bay một tên sát thủ, anh ta định phá vây, nhưng ngay sau đó, đột ngột có hết sát thủ hoàng cấp này đến sát thủ hoàng cấp khác hiện ra ở trước và sau anh ta.
Bốn... Năm... Sáu... Tám... Trong nháy mắt, chín tên sát thủ hoàng cấp bí ẩn đều vọt về phía Lục, đều ánh mắt tràn đầy sát khí.
Sắc mặt Lục vô cùng căng thẳng. Chỉn tên sát thủ cùng cấp với anh ta hiện lên, dù có là anh ta, cũng không thể phá vây đi ra ngoài. Tuy là một đấu một, thậm chí một đánh hai, anh ta cũng tự tin không có vấn đề. Nhưng chín tên! Quá nhiều! Đầu tiên, Lục bèn lấy nút cầu cứu bên hông ra, cầu cứu tam đại thiên vương còn lại của điện Thiên Thần, mà chính anh ta cũng bắt đầu chém giết với chín tên sát thủ kia.
Tất cả sát thủ này đều đeo mặt nạ trên mặt, chỉ có một đôi mắt tràn ngập sát khí, lạnh như băng, lộ ra bên ngoài. Tâm thần Lục chấn động, anh ta không biết những tên sát thủ này do ai phái đến. Hơn nữa, đối phương chắc chắn là nhằm vào anh ta.
Rầm rầm rầm rầm... Lục không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể liều mạng mà phòng thủ. Trong lúc phải đồng thời đối mặt với chín tên cường giả cùng cấp bậc bao vây như thế này, anh ta căn bản là không thể phân tâm mà suy nghĩ cái khác.
Đoàn... Sau một tiếng nổ, lần thứ hai Lục dùng đại kiếm đẩy bay một tên bán hoàng cấp. Tuy nhiên, sau đó anh ta lại bị một tên bán hoàng cấp khác ép cho một chưởng, còn chưa đợi anh ta ổn định lại bản thân, trước người anh ta đã có tên sát thủ bán hoàng cấp thứ hai, cầm kiếm đánh tới...
Ầm... Lục lại điên cuồng mà rút lui, miệng của anh ta đã bắt đầu trào máu ra ngoài, chưa đến một phút đồng hồ ngắn ngủi, anh ta đã bị thương nặng. Phụt... Sau khi tiếp tục giao chiến với đối phương hơn mười giây nữa, Lục phun mạnh ra một ngụm máu tiên. Cơ thể anh ta lại bay ngược ra ngoài, ngã mạnh xuống đầu một tảng đá lớn.
Bụp... Nhưng ngay sau đó, khối đá lớn kia đột nhiên bị ai đó bổ ra bằng kiếm từ phía sau, mà thế của trường kiếm kia cũng không đổi, bổ về phía đầu của Lục.
"Cút!" Lục chợt quát một tiếng, trường kiếm trong tay vung mạnh lên,, đại kiếm bay múa, trong nháy mắt đã đánh gãy trường kiếm của tên sát thủ kia, sau đó lại dùng một kiếm đập nát đầu tên bán hoàng cấp kia.
Ha ha... Nhưng ngay sau đó, ngay lúc Lục giết chết tên đánh lén bán hoàng cấp kia, trên bụng anh ta đột nhiên bị hai thanh trường kiếm đâm xuyên qua. Hơn nữa, hai tên bán hoàng cấp kẹp cơ thể Lục ở đó, vọt một mạch đến trước...
"Giết!" Lục cố nén vẻ đau đớn, cự kiếm trong tay quét ngang, cánh tay trái mạnh mẽ ngăn lại trường kiếm đang đâm xuyên bụng mình. Trong nháy máy, cự kiếm xẹt qua hông hai gã sát thủ kia.
Phụt phụt... hai tiếng vang lớn truyền đến, hai gã sát thủ kia bị chém làm đôi. Tuy nhiên, ngay sau đó, lại có một gã bán hoàng cấp xông đến. Lục lại phun máu, giơ đại kiếm lên va chạm với tên sát thủ kia một phen. Sau đó, cơ thể của anh ta bị văng mạnh ra ngoài.
"Phụt..." Ngay sau đó, Lục, hiện đã ngã trên đất xa xa đó, bên hông lại cắm hai thanh trường kiếm. Anh ta chống cự kiếm, nửa quỳ trên mặt đất, miệng vết thương trên bụng tuôn máu như suối, sắc mặt anh ta trắng bệch khủng khiếp, hơi thở trên người cũng điên cuồng giảm xuống. Thương thế của anh ta đã sắp đạt đến cực hạn. Lục cường thế mà giết ba tên bán hoàng cấp, nhưng giờ phút này, anh ta cũng đã thật sự "Nó mạnh hết đà", căn bản không còn sức đấu lại ba gã bán hoàn cấp còn mạnh khỏe kia nữa. Mà lúc này, tam đại thiên vương còn lại của điện Thiên Thần muốn đến, cũng căn bản là không còn kịp nữa...
"Đùng..." Ngay sau đó, không gian xa xa lại dao động lần thứ hai, cách Lục hơn mười mét, lại đột ngột xuất hiện một cường giả đeo mặt nạ, mặc đồ đen. Ngay lúc người này xuất hiện, cơ thể của Lục cũng run lên. Hoàng cấp! Là hoàng cấp chân chính đó! Thì ra ở đây còn ẩn dấu một hoàng cấp! Hơn nữa, xem sức mạnh của người kia, chính là hoàng cấp trung kỳ, chỉ là có phần suy yếu, giống như bị thương, còn không có bộ dạng tốt.
"Ngươi...Là ai? Vì giết ta, vậy mà lại xuất ra một hoàng cấp, chín kẻ bán hoàng cấp, ra tay hào phóng thật!" Lục quỳ trên mặt đất ở phía xa xa, máu tươi trên miệng không ngừng trào ra bên ngoài. Anh ta đã không còn ôm hy vọng gì nữa, sau khi tên hoàng cấp này xuất hiện, tia hy vọng cuối cùng trong lòng anh ta đã biến mất. Bây giờ anh ta chỉ mong bọn Diệt đừng đến, vì sau khi đến đây, có thể họ sẽ chết... Vậy nên, Lục lại tìm nút cầu cứu trên ngực, ra hiệu đừng đến cứu viện...
Mà lúc này, ở chiến trường nước ngoài, ba đại thiên vương còn lại của điện Thiên Thần - Diệt, Chiến, Ám đang điên cường chạy về phía bên này. Sắc mặt bọn bọ đồng thời thay đổi lớn, ngay sau đó, cả ba người đều hoàn toàn cuống lên. Có thể phát ra tin tức buồn tha, vậy nghĩa là bên chỗ Lục đã không còn ổn nữa, có cường giả hoàng cấp,
"A a a." Lúc này tam đại thiên vương của điện Thiên Thần đều điên cuồng. Bọn họ không quan tâm mà lại đi nhanh hơn, chạy về phía Lục phát ra tín hiệu. Mà Diệt đang có khoảng cách gần Lục nhất, cũng còn phải hơn mười phút nữa mới đuổi đến được...
Lúc này tên cường giả thần bí vừa xuất hiện trước mặt Lục kia nghe vậy thì tháo mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt không chút huyết sắc, vết sẹo ở khắp nơi. Hắn nhìn Lục, hỏi: "Đã quên tao rồi sao? Tao là Dạ! Nửa năm trước điện Thiên Thần chúng mày giết anh hai của tao, diệt tổ chức của Dạ tao, đã quên tao nhanh như vậy à? Tao không chết, ha ha, Tiêu Hạo Thiên không ở chiến trường nước ngoài phải không? Vậy lần này ai có thể cứu được mày?"
Lúc Lục nhìn thấy khuôn mặt của tên hoàng cấp kia, trong lòng có một chút hiểu rõ, nhìn chằm chằm Dạ mà nói: "Tao sẽ chờ mày trên đường đến hoàng tuyền, vậy mà mày cũng dám quay về chiến trường nước ngoài một lần nữa. Mày không còn sống được bao lâu nữa đâu..."
"Ha ha ha..." Da phá lên cười, nở nụ cười một hồi lâu sau mới nhìn Lục nói: "Mày đang nói đến Tiêu Hạo Thiên sao? Thế cục thay đổi rồi, chẳng mấy chốc nơi này sẽ có càng nhiều cường giả tiến vào chiếm giữ. Tiêu Hạo Thiên tàn sát quá nhiều cường giả nước ngoài, rồi sẽ có người thanh toán với hắn. Về phần mày, mày chết trước đi. Mày yên tâm, ba anh em kia của mày sẽ đến tìm mày nhanh thôi." Dạ nói xong thì chậm rãi nâng trường kiếm trong tay lên, mũi kiếm nhắm thẳng giữa trán Lục.
Mà giờ phút này, ở nơi cách Lục gần mấy chục cây số, tam đại thiên vương của điện Thiên Thần còn đang chạy như điên về phía này, nhưng rõ ràng là không còn kịp nữa. Lúc này ở một ngọn núi cao nhất, chạm đến tầng mây ở chiến trường nước ngoài, một người phụ nữ mặc đồ đen thần bí cũng nhíu mày, có một chút cảm giác không tốt. Ngay lập tức, bóng dáng của cô ấy biến mất không thấy, tuy nhiên, dù cô ấy rất mạnh, đuổi sang cũng cần thời gian. Nhưng bây giờ Dạ sẽ không cho... Lục thểm thời gian nữa...
"Chết đi!" Ngay sau đó, Dạ - người có sức mạnh hoàng cấp, hét lớn một tiếng. Trong nháy mắt, thân hình hắn vọt qua chỗ Lục, nhảy lên ở khoảng cách cách Lục hơn năm mét, trường kiếm trong tay chém mạnh về phía đầu của Lục...
Lúc này Lục cũng muốn nâng đại kiếm lên cản một lần nữa, nhưng cả chút sức lực để đứng dậy, anh ta cũng không có, dưới thân, máu tươi đã thành bãi...
"Phải chết sao..." Lục thì thào trong lòng, chuẩn bị nhắm mắt lại, đợi chờ cái chết. Nhưng ngay lúc sự sống như chỉ mành treo chuông, trên đại kiếm dưới người Lục lại đột ngột truyền đến một giọng nói vô cùng trong trẻo: "Lực sinh mệnh không đủ, bách phân chi nhất. Phán đoán tình cảnh hiện tại, là tuyệt cảnh! Điều kiện khởi động đạt chuẩn, trình tự cùng chết khởi động!"
"Cái.... cái gì?" Sau khi Lục nghe được tiếng vang trong trẻo rất nhỏ này, anh ta có phần hoàn mang, nhưng trong lúc không đợi anh ta phản ứng, cự kiếm dưới tay anh ta đã sáng lên một loại ánh sáng vô cùng chói mắt.
Ngay sau đó, nổ "bùm" một tiếng, áo ảnh của một người phụ nữ cao tới mười thước, mặc một cái đâm dài màu trắng xuất hiện trước mắt anh ta. Ảo ảnh hoàn toàn bảo vệ quanh người Lục, mà ảo ảnh đó lại chính là: Dương Tú Anh!
Cùng lúc này, Dương Tú Anh ở phía Tây thành phố Sài Gòn đột ngột lảo đảo cơ thể, cả người chìm vào bất tỉnh.
Trên chiến trường nước ngoài, sau khi ảo ảnh của Dương Tú Anh xuất hiện, trường kiếm của Dạ đâm vào người ảo của cô ấy, cuối cùng không nhúc nhích
được gì nữa... "Đây là cái gì! Đây là cái quái quỷ gì!" Dạ, người bị ảo ảnh của Dương Tú Anh chặn lại giữa không trung - Dạ, sắc mặt cuồng biến, một cổ dự cảm không tốt xuất hiện trong lòng hắn.
Lúc này, trong lòng Lục đột nhiên hiện ra cái ngày anh ta rời khỏi Sài Gòn, Dương Tú Anh đã tặng cự kiếm này cho anh ta rồi nói với anh ta một câu: "Tôi đã thêm một chút thứ vào trong đó..."
Miệng Lục há thật to. Tuy là tính cách anh ta thật thà, nhưng anh ta không ngu. Nữ thiên tài Dương Tú Anh kia, vậy mà lại làm cho anh ta một thanh cự kiếm Ri-ga có một loại tính năng trí tuệ nhân tạo khủng bố như vậy!
"Lục, phải sống..." Ảo ảnh thật lớn của Dương Tủ Anh cao đến mười mét ở giữa không trung kia quay đầu lại mỉm cười với Lục. Sau đó, ảo ảnh kai đột ngột giam mạnh lại tên Dạ còn đang điên cuồng giãy dụa. Một giây sau, từ phía chân trời xa xa, đột nhiên có một quả đạn đạo bay đến với tốc độ siêu thanh...
"Kẻ điên! Kẻ điên! Đồ đàn bà điên!! Mau thả tao ra, tất cả mọi người sẽ chết, sẽ cùng chết!" Dạ, người bị ảo ảnh rất lớn của Dương Tú Anh giam cầm, điên cuồng mà rống to. Tuy nhiên, hắn ta không làm được gì nữa, cơ thể của hắn ta đã hoàn toàn bị giam cầm.
"Ha ha... Tao không phải đồ điên, tao là thiên tài, thiên tài giỏi nhất giới khoa học..." Ảo ảnh của Dương Tú Anh bật cười, nhưng sau đó lại chìm trong một tiếng nổ thật lớn...
Tại nơi tiếng nổ ngập trời, ảo ảnh của Dương Tú Anh run lên, cuối cùng thì biến mất không thấy nữa. Trước khi đi, ảo ảnh của Dương Tú Anh nhìn thoáng qua Lục đã bị thương rất nặng: "Thật xin lỗi, trình tự cùng chết. Nếu anh chết, em muốn đi với anh..." Dứt lời, ảo ảnh của Dương Tú Anh tiêu tan...
Mà bóng hình của Lục cũng bị bao phủ hoàn toàn trong tiếng nổ lớn....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.