Chương trước
Chương sau
Bảy giờ tối, trung tâm thành phố Sài Gòn, trong một nhà hàng đồ Tây bên cạnh công ty khoa học kỹ thuật Tú Anh. Vẫn là nhà hàng mà lần trước Dương Tú Anh đến, vẫn là một vị trí cực kỳ yên tĩnh gần cửa số, Dương Tú Anh, Lương Vân Nguyệt và Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Cao Ánh Vy cười hỏi Dương Tú Anh: “Tú Anh, cậu muốn gặp Hạo Thiên mà sao phải phiền phức thế? Cứ hẹn một mình anh ấy là được..."
Dương Tú Anh cố ý bĩu môi nhìn Cao Ánh Vy, nói: "Cậu nghĩ lại xem, nếu tớ hẹn một mình ông xã của cậu, cậu không ghen sao? Mà cũng chẳng có chuyện gì phải giấu cậu, thì cậu cứ đến chứ sao. Hơn nữa tớ cũng có người thích rồi, anh ấy cũng là một anh hùng cái thế, chuyện này ông xã cậu cũng biết mà.”
Cao Ảnh Vy quay đầu nhìn Tiêu Hạo Thiên một cái, hai mắt tỏa sáng hỏi: "Anh biết người mà Tú Anh thích hả?"
Tiêu Hạo Thiên vỗ trán, nghĩ đến người Dương Tú Anh thích, khóe miệng anh không khỏi giật giật mấy cái, gật đầu nói: “Ừ, anh biết..."
Một lát sau trong đầu Tiêu Hạo Thiên nhớ lại cảnh tượng tên Lục đầu gỗ nào đó từng nói: "Dương Tú Anh á? Cô ta thích tôi sao? Tôi có cần giết cô ta không?” Vừa nghĩ đến câu nói cực kỳ kinh điển của lão Lục kia, Tiêu Hạo Thiên lại thấy phiền muộn. Con
mẹ nó, hai người này có thể thành đôi mới là chuyện lạ đấy. Thế là anh không thể không hỏi Dương Tú Anh: “Cô Dương, cô nghiêm túc chứ? Cô thật sự thích tên Lục kia sao?”
Dương Tú Anh nghe Tiêu Hạo Thiên hỏi vậy, sâu trong đôi mắt cô lập tức nổi lên sự yêu thương và nhớ nhung, gật đầu nói: “Vâng, tôi thích ngài ấy. Ngài ấy đã cứu tôi hai lần, lần nào ngài ấy cũng xuất hiện trong lúc tôi tuyệt vọng nhất.”
Tiêu Hạo Thiên nhìn ánh mắt mê luyến của Dương Tú Anh, trong lòng khẽ thở dài: Haiz... con bé này hết thuốc chữa thật rồi...
Lát sau Tiêu Hạo Thiên nhìn Dương Tú Anh thật sâu, rồi nói: “Chuyện này... không phải tôi nói gở. Nhưng cô Dương này, khả năng thành đôi của cô với Lục là cực kỳ nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi gần như là không thể..”
“Ha ha...” Dương Tú Anh lại cười, vuốt tóc mái bên mặt, trong mắt dâng lên hồi ức tốt đẹp. Lục rất cao lớn, đứng trước mặt cô luôn khiến cô có cảm giác an toàn. Dương Tú Anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi nói: “Ai biết chắc được duyên phận chứ. Tôi tin chúng tôi có thể thành đôi, cuối cùng sẽ đến được với nhau...”
Lúc này Cao Ánh Vy rất hiếu kỳ hỏi Tiêu Hạo Thiên: “Ông xã, anh giúp Tú Anh một chút đi. Tú Anh khó lắm mới thích một người đàn ông, nếu anh đã biết người họ Lục kia là ai thì giúp cô ấy đi. Tú Anh với chị Vân Nguyệt giống nhau lắm, chỉ cần hai người họ thích ai, gần như cả đời sẽ không đổi..."
Khóe miệng Tiêu Hạo Thiên lại giật thêm hai lần, nhìn vợ ngốc của mình và nói: “Khoan nói đã, em nói cũng đúng thật. Bà chị này của em cũng đang thích một người đàn ông, nhưng anh đoán cũng không thành được đâu, gần như là không có khả năng.”
Tiêu Hạo Thiên nhìn Lương Vân Nguyệt, hỏi: “Cô Lương, đừng nói với tôi là cô cũng nghiêm túc đó nhé? Từ đầu đến cuối cô với Diệt mới chỉ gặp nhau có một lần thôi, cô chắc chắn đó là thích sao?”
Sau khi Tiêu Hạo Thiên nói ra hai câu này, Cao Ánh Vy bên cạnh anh cũng sợ ngây người, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin nhìn Lương Vân Nguyệt, hỏi: “"Đàn chị, chị cũng có người mình thích rồi hả?”
Mặt Lương Vân Nguyệt hiện lên vẻ lúng túng, nhưng cũng biến mất rất nhanh, ngược lại còn hào phóng thừa nhận thay cho Dương Tú Anh. Lương Vân Nguyệt chăm chú nhìn Cao Ánh Vy, nói: “Đúng vậy, Ánh Vy. Chị cũng thích một người đàn ông, chính là anh em của ông xã em, anh ấy tên là Diệt, Người đàn ông Tú Anh thích tên Lục, cũng là anh em của ông xã em..."
"Trời ạ, sao hai người có thể... Hai người, hai người thích người ta cũng nhanh quá đi?” Cao Ánh Vy kinh ngạc mở miệng, vẻ mặt khó tin.
"Haiz, không phải tôi muốn dội cho hai người hai gáo nước lạnh, mà tôi cũng rất nghiêm túc. Chuyện hai người với Diệt và Lục căn bản là không thể. Các người không phải người của cùng một thế giới, cho nên tôi khuyên hai người, nếu các người có thời gian đơn phương thì không bằng đi tìm người đàn ông khác ở Sài Gòn đi. Sài Gòn là thành phố có nền kinh tế phát triển nhất Việt Nam, có rất nhiều người đàn ông xuất sắc... Cần gì phải như vậy? Các người đau khổ theo đuổi người ta, cuối cùng khả năng lớn nhất lại là không có kết quả..” Tiêu Hạo Thiên thở dài nói.
Anh có thể nhìn thấy, cả Dương Tú Anh và Lương Vân Nguyệt đều thật lòng, mà hai cô gái này lại có vài mặt giống với bà xã của anh. Bình thường không dễ yêu ai, nhưng yêu rồi thì sẽ đuổi theo không chút do dự! Những người này rất khó có thể thay đổi suy nghĩ, cực kỳ cố chấp.
"Có lẽ cũng vì không ở cùng một thế giới nên mới có thể bù trừ cho nhau. Anh Tiêu, chẳng lẽ anh và Ánh Vy cũng là người cùng một thế giới sao?” Lúc này Dương Tú Anh nhìn Tiêu Hạo Thiên thật sâu.
"Chuyện này...” Tiêu Hạo Thiên nghe xong lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì Dương Tú Anh nói rất đúng. Anh với Cao Ánh Vy là người cùng một thế giới sao?
Chỉ là một lát sau, cô Cao Ánh Vy xinh đẹp, ngốc nghếch, dễ thương của chúng ta ôm lấy tay Tiêu Hạo Thiên, mặt ngây thơ cười gật đầu nói: “Đúng vậy, Hạo Thiên với tớ là người cùng một thế giới mà. Bây giờ anh ấy đang ở Sài Gòn.”
Lương Vân Nguyệt và Dương Tú Anh: "..."
Hai cô gái nhìn Cao Ánh Vy EQ cực thấp đang ngồi đối diện kia, không khỏi đau răng. Thân phận của ông xã cô sắp bại lộ cả rồi mà cô vẫn không biết sao?
Lúc này Tiêu Hạo Thiên vỗ tay Cao Ánh Vy, nói: “Đúng rồi, chúng ta là người cùng một thế giới...”
Lương Vân Nguyệt nhìn Tiêu Hạo Thiên thật sâu, người đàn ông ngồi đối diện cô này có rất nhiều truyền kỳ, đếm mãi không hết. Cả đời này Cao Ánh Vy chưa từng đến chiến trường ngoại vực, nhưng Lương Vân Nguyệt thì đã từng đến. Tiêu Hạo Thiên có thể một đường giết ra khỏi hoàn cảnh cực kỳ ác liệt này, đồng thời thành lập ra một con quái vật khổng lồ như điện Thiên Thần, danh tiếng còn là Điện chủ của điện Thiên Thần khiến cả thế giới khiếp sợ. Người đàn ông này giống như một vị thần vậy.
Hơn nữa vào sáu, bảy năm trước, anh còn quật khởi trở thành truyền kỳ giới kinh doanh, bằng sức của chính mình chèn ép tất cả các thế lực cấp cao nhất ở Sài Gòn. Về sau mặc dù coi như anh có biến mất, thì những người anh để lại ở Quân Lâm cũng liều mạng đưa tập đoàn Quân Lâm trở thành tập đoàn lớn mạnh nhất Sài Gòn. Lương Vân Nguyệt thật sự không biết, lúc trước Tiêu Hạo Thiên có sức hút thế nào mới có thể khiến những tinh anh đỉnh cấp kia không chút do dự đi theo anh ta như tre già măng mọc! Kể cả khi anh ta không có mặt ở đây, bọn họ vẫn có thể kế thừa chỉ hướng của anh ta, thẳng tiến không lui...
Cho nên lần này Dương Tú Anh trở về Việt Nam, có ba người mà cô ta muốn gặp nhất, một là chồng của Cao Ánh Vy, một là người sáng lập tập đoàn Quân Lâm, cuối cùng là Điện chủ của điện Thiên Thần. Nhưng điều khiến Dương Tú Anh bất ngờ nhất, là ba người này đều cùng một người, chính là Tiêu Hạo Thiên đang ngồi trước mặt mình.
Tiêu Hạo Thiên nhìn Dương Tú Anh, thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm túc hỏi Dương Tú Anh: “Được rồi, nói chuyện chính đi. Cô Dương, lần này cô gọi tôi đến, vì sao cô muốn gặp tôi? Cô có thể nói không?"
Dương Tú Anh cũng gật đầu nghiêm túc, vô cùng chăm chú nhìn Tiêu Hạo Thiên nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì, đơn giản là từ trước tới giờ ngoài anh ra, tôi vẫn chướng mắt với tất cả đàn ông. Tôi cũng biết chuyện của anh ở chiến trường ngoại vực, trong vòng năm năm, anh có thể lấy được thành tựu như vậy khiến tôi rất khâm phục. Có thể nói anh là người đàn ông đầu tiên khiến tôi khâm phục, nên tôi muốn gặp anh một chút..."
Lúc này Cao Ánh Vy cười xen vào, nói: “Đúng vậy, ông xã của tớ chính là chiến thần ngoại vực, Thiên Vương cấp Cường Giả. Hì hì, lợi hại không? Đương nhiên rồi, chồng của tớ mà...”
Lương Vân Nguyệt ngồi đối diện Cao Ánh Vy không khỏi đau răng một trận, nội tâm thầm nghĩ: Chiến thần ngoại vực? Thiên Vương á? Cũng chỉ có cô nhóc như em mới ngây thơ nghĩ vậy thôi. Ông xã em á? Ông xã em là Đại Ma Vương của toàn bộ chiến trường ngoại vực đấy! Chỉ có bên cạnh em anh ta mới thu liêm bớt thôi, em để anh ta đi ngoại vực lần nữa xem? Anh ta đi đến đâu, thế lực ở ngoại vực cũng phải chạy mất dép đấy!"
Dương Tú Anh vẫn luôn dùng lượng từ không xác định, nên Cao Ánh Nguyệt vẫn chưa nghe ra. Tiêu Hạo Thiên cười nhìn Dương Tú Anh, trong ánh mắt tự nhiên lộ ra khí thế của một bậc hoàng đế trời sinh, nói: “Thì ra là vậy. Thật ra cũng không có gì, lúc ấy tôi cũng chỉ muốn trở về báo thù mà thôi. Năm năm trước tôi bị đuổi khỏi gia tộc, sau đó lại bị người anh em mình tin tưởng nhất hạ độc truy sát. Vì vậy tôi chỉ muốn làm bản thân mạnh lên, sau đó quay lại báo thù...”
Dương Tú Anh nhìn Tiêu Hạo Thiên thật sâu, nhìn người đàn ông truyền kỳ này rồi chậm rãi gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi. Hôm nay được tận mắt chứng kiến một nhân vật truyền kỳ, cảm ơn anh Tiêu Hạo Thiên..."
Tiêu Hạo Thiên cười, ý vị sâu xa nói: “Cô Dương, nếu cô đã nói như vậy, tôi cũng cần nói vài câu, Lục mà cô thích cùng với Diệt mà cô Lương thích đều là người cực kỳ xuất sắc, cũng là những người đàn ông truyền kỳ. Hai người bọn họ mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hai cô. Ban đầu tôi cũng không coi trọng hai người, nhưng bây giờ tôi cũng muốn xem thử, rốt cuộc mấy người có duyên phận hay không..."
Dương Tú Anh và Lương Vân Nguyệt gật đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Đúng vậy, sao Lục và Diệt lại không phải nhân vật truyền kỳ chứ? Ngày ấy, Lục và Diệt còn chiến đấu với hai tên sắp bước vào cấp Tông Môn đấy! Nhưng khi một đấu một, hai người đều có thể áp chế đối phương! Nói cách khác, Lục và Diệt cũng sắp thăng cấp thành Thiên Vương chân chính, là tồn tại cấp Hoàng thực sự!
Giờ phút này, trên người Tiêu Hạo Thiên cũng tản ra hơi thở đế vương cực kỳ mạnh. Tiêu Hạo Thiên muốn làm chúa tể của thiên hạ này, người được anh tán thành, anh em một đường đi theo anh tại chiến trường ngoại vực thì sao có thể yếu được? Sao có thể đời này không thăng cấp được lên cấp Hoàng?
Nói trắng ra, lần này Tiêu Hạo Thiên trở về Việt Nam cũng chỉ thu liễm toàn bộ khí thế và sự cao ngạo trên người, không để lộ ra trước mặt Cao Ánh Vy mà thôi. Nhưng nếu ở chiến trường ngoại vực, Điện chủ của điện Thiên Thần vừa xuất hiện, ai dám ho he? Trong lòng Tiêu Ngạo Thiên vẫn luôn có một sự cao ngạo, cho dù là ở bất kỳ đâu, anh vẫn kiêu ngạo là một cường giả cấp cao nhất!
Dương Tú Anh xem thường những người đàn ông Sài Gòn bởi vì cô ấy là thiên tài, cô cũng có sự kiêu ngạo của mình. Tiêu Hạo Thiên cũng như vậy, chí hướng của anh là vượt ra toàn thế giới! Lòng dạ của anh cũng có thể chứa toàn thế giới! Muốn tranh đấu với những cường giả cấp cao nhất của thế giới! Trong lòng anh có một sự tín nhiệm tuyệt đối rằng bản thân sẽ trở nên mạnh nhất! Chỉ cần cho anh thêm một chút thời gian! Nói thật ra, lần này Tiêu Hạo Thiên về Việt Nam, anh cũng không để bất kỳ một cường giả hay một thể lực nào vào mắt!
Cao Ánh Vy nhìn Tiêu Hạo Thiên bằng ánh mắt cực kỳ say mê, lúc này cô mới cảm thấy chồng mình thực sự trở nên khác biệt. Cô không thể diễn tả thành lời, nhưng cô cảm thấy càng yêu chồng hơn.
Dương Tú Anh tiếp tục nói với Tiêu Hạo Thiên: "Giờ anh đã trả được mối thù năm đó rồi, có còn dự định gì không?"
Tiêu Hạo Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Chỉ muốn sống yên ổn thôi, ngày mai Ánh Vy sẽ đến Quân Lâm làm việc..."
Tiêu Hạo Thiên nhắc đến tập đoàn Quân Lâm, Cao Ánh Vy liền cười, gật đầu hưng phấn nói với Dương Tú Anh và Lương Vân Nguyệt: “Đúng rồi, chị Vân Nguyệt, Tú Anh này, ngày mai em bắt đầu đi làm Quân Lâm. Mặc dù có hơi căng thẳng, nhưng em nhất định sẽ làm tốt.”
Nhìn dáng vẻ nhất định sẽ cố gắng làm việc của Cao Ánh Vy, khóe miệng Dương Tú Anh và Lương Vân Nguyệt lại hung hăng co giật vài lần.
"Cậu đến tập đoàn Quân Lâm làm việc á? Bà cô của tôi ơi, đừng đùa nữa, cả cái tập đoàn Quân Lâm là của chồng cô đấy, cô cố gắng cái cọng lông ấy...” Lúc này Lương Vân Nguyệt và Dương Tú Anh thật sự bị vẻ ngây thơ không hiểu sự đời này của Cao Ánh Vy đánh bại rồi.
Hai người nhìn Cao Ánh Vy thật kỹ, trong lòng thầm nghĩ: 'Ánh Vy, cậu không tưởng tượng được rốt cuộc ông xã cậu lợi hại đến mức nào đâu... Giờ phút này trong lòng hai người tràn đầy sự hâm mộ và chúc phúc Cao Ánh Vy.
Năm đó cô gái ngốc này chỉ tuân theo sự lương thiện trong lòng, không màng nguy hiểm có thể bị truy sát, nhiều lần cứu Tiêu Hạo Thiên đang bên bờ vực tử vong về. Trong lòng Lương Vân Nguyệt và Dương Tú Anh hiểu rõ, năm đó lúc Cao Ánh Vy cứu Tiêu Hạo Thiên, với trí thông minh ít ỏi ấy, tuyệt đối sẽ không suy nghĩ gì nhiều. Cô nhóc này chỉ muốn cứu người, có lẽ cũng chẳng hề suy nghĩ xem có hậu quả nguy hiểm nào không. Có lẽ cô nhóc cũng chỉ nghĩ cùng låm thì đi tìm cảnh sát mà thôi. Mà cũng may, những sát thủ lúc trước truy sát Tiêu Hạo Thiên bị mất dấu, không tìm được Cao Ánh Vy, nên sau này Cao Ánh Vy mới được bình an vô sự...
Có lẽ cả đời cô gái ngốc năm đó cũng không ngờ được, nỗ lực mấy ngày của cô năm đó lại đổi lấy cho cô một vị anh hùng cái thế! Một anh hùng cái thế vượt xa tất cả những cường giả đương thời! Một anh hùng cái thế cả đời này chỉ bảo vệ mình cô, dù có trở thành kẻ địch của toàn thế giới cũng không hối hận!
Tiêu Hạo Thiên ngồi đối diện với Lương Vân Nguyệt và Dương Tú Anh, nằm lấy tay Cao Ánh Vy rồi cười. Đây là bà xã của anh, người phụ nữ mà anh cần dùng cả một đời để bảo vệ. Mặc dù có lúc cô hơi ngốc nghếch, mặc dù có lúc EQ không online, thì có làm sao?
Đúng vậy, có làm sao? Có Tiêu Hạo Thiên, Điện chủ của điện Thiên Thần ở bên cạnh bảo vệ, ai dám ức hiếp cô?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.