Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào buổi sáng, khi Cao Ánh Vy vừa mở mắt, liền thấy Tiêu Hạo Thiên đang mỉm cười nhìn cô. Tiêu Hạo Thiên thấy Cao Ánh Vy đã tỉnh, liền vòng tay ôm lấy bờ vai trắng nõn của cô, giọng nói đầy dịu dàng: "Vợ à, em tỉnh rồi....... "
Cao Ánh Vy nghe thấy Tiêu Hạo Thiên nói những lời như vậy, liền xấu hổ đem đầu vùi vào trong chăn, không cho Tiêu Hạo Thiên thấy. Năm trong chăn, khuôn mặt cô đỏ bừng. Cô đột nhiên nhớ tới dáng vẻ chú động của mình vào tối qua, cứ vậy mà điên cuông làm ra hành động này, nghĩ tới đây, mặt Cao Ánh Vy càng đỏ bừng, mặc dù là ở trong chăn, cô vẫn dùng hai tay che mặt mình. Thật không còn mặt mũi nào để gặp anh........
Nhưng khi cô nằm trong chăn, đột nhiên cảm nhận được có một bản tay đang vuốt ve trên người. Cao Ánh Vy hét lên một tiếng, đấy tay Tiêu Hạo Thiên sang một bên. Sau đó cô chui đầu ra khỏi chăn, nhìn Tiêu Hạo Thiên nói: "Anh..... Anh mau mặc quần áo vào, nhanh, nhanh đi.... " Cao Ánh Vy vừa nói vừa đấy Tiêu Hạo Thiên ra ngoài, tuy rằng trong phòng ngoài Tiêu Hạo Thiên cũng chỉ có cô nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Rất nhanh Tiêu Hạo Thiên bị cánh tay trằng noãn của Cao Ánh Vy đẩy ra ngoài. Với sức lực yếu đuối của Cao Ánh Vy sao có thể đẩy được Tiêu Hạo Thiên, nhưng anh ấy vân mỉm cười, chủ động bước xuống giường mặc quần áo.
Khi Cao Ánh Vy nhìn thấy lông ngực vạm vỡ cùng thân hình cường tráng của anh ấy ở bên giường, khuôn mặt nhỏ liền đỏ ửng lên, cô lập tức chùm chăn kín mít.
Tiêu Hạo Thiên thấy Cao Ánh Vy thẹn thùng, trên mặt hiện lên nét cười tươi, cô chính là vợ anh, vợ anh lại rất thẹn thùng, nhút nhát. Vì vậy anh mặc quần áo vào. Ngồi xuống giường nói với Cao Ánh Vy: "Vợ à, em có thể bỏ chăn ra rồi? Anh mặc....
Chỉ thấy trong chăn, Cao Ánh Vy kêu lên một tiếng, sau một lúc liền thò đầu ra, nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên đã mặc quần áo chỉnh tề, cô mới thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó nói: "Anh.... Anh mang quần áo của em lại đây, em, em mặc... -
Sau khi cô nói xong, Tiêu Hạo Thiên không hề động đậy, nhìn cô bảng ánh mắt kỳ quái: " Vợ à, quần áo của em khéo không mặc được nữa...... " Tiêu Hạo Thiên nói xong liền chỉ tay vê đống quần áo đã bị nhăn nhúm, xé rách thành nhiêu mảnh, ánh mắt của Tiêu Hạo Thiên ngượng ngập.
Cao Ánh Vy nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Hạo Thiên không
giống thường ngày, vì thể bèn nhìn theo ánh mäit của anh ấy, sau đó mặt cô lập tức đỏ lên. Tim cũng đập nhanh hơn, quần áo của Cao Ánh Vy không thể mặc được nữa, cô sắp khóc đến nơi, nhìn Tiêu Hạo Thiên nói: ” Anh còn nhìn, không phải bởi vì anh sao, sao anh lại xé quân áo của em...... Giờ làm Sao em ra ngoài đây.... "
Tiêu Hạo Thiên cũng không biết phải làm thế nào, anh đi đến phía sau, nhẹ nhàng kéo cô lại gần. Sau đó liền ôm lấy eo cô, đặt lên mặt cô một nụ hôn, hít mùi hương trên cơ thể Cao Ánh Vy rồi đáp: " Vợ à, em thật sự rất đẹp, nếu không thì hôm nay chúng ta đừng ra ngoài nữa, ở trong phòng một ngày đi..... -
Thật lòng mà nói, Tiêu Hạo Thiên giờ phút này này không muốn ra ngoài, anh chỉ muốn cùng Cao Ánh Vy ở đây suốt ngày đêm mà không làm gì cả, sống một thế giới chỉ có hai người. Ai bảo vợ anh lại đẹp đến như vậy, chính bản thân Tiêu Hạo Thiên cũng không biết bản thân minh bị làm sao nữa, chẳng lẽ do anh có vấn đề về thể lực. Anh ấy mấy năm nay đều đi chinh chiến ở bên ngoài, gặp không ít những cô gái xinh đẹp của các nơi, cũng không biết bao nhiêu người muốn gản bó với anh. Nhưng một chút hứng thú anh cũng không có. Có thể là do tâm hồn thuần khiết của cô, khiến anh rung động.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.