Gương mặt Dung Âm đề phòng, cô bước đến kéo Hướng Vãn về sau lưng mình.Ánh mắt căng thẳng nhìn Mặc Vĩ Bắc đưa ra lời cảnh cáo.
“Anh không được đến gần em gái của tôi”.
Mặc Vĩ Bắc đưa mắt nhìn về gương mặt hai người con gái trước mặt,anh phải cố gắng phân biệt được ai là Dung Âm ai là Hướng Vãn.Vũ Hoàng Long có thể phân biệt được, tại sao anh thì không.
Cả hai đều rất đẹp, nhưng lúc này đây Hướng Vãn lại cho anh cảm giác, dường như cô đang rất sợ điều gì đó,ánh mắt cứ luôn lẫn trốn.Cứ nhìn cô như vậy,anh càng cảm thấy chua xót, tình yêu thương của anh dành cho cô càng nhiều hơn.
Mặc Vĩ Bắc nhìn Dung Âm rất lâu,sau đó anh nở một nụ cười tỏ vẻ như một anh hùng.
“Chị vợ! Em đã ra tay cứu hai vợ chồng chị đấy…Đừng xem em là tội đồ như thế chứ”.
“Ai là chị vợ của anh… Hướng Vãn không còn là vợ của anh rồi!” Dung Âm nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vậy sao?” Mặc Vĩ Bắc xoa nhẹ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình, rồi cất giọng “Em và cô ấy là đám cưới rõ ràng, có ảnh cưới, cả hai đều bước vào lễ đường… Nếu cô ấy chết thật thì chị nói ra câu này,em không dám cãi…”
Mặc Vĩ Bắc ngang nhiên trước mặt Dung Âm, kéo Hướng Vãn về phía anh, tiếp tục nhìn Dung Âm nói tiếp.
“Nhưng chị xem đi,ai đang đứng trước mặt chị…Cô ấy sống hay chết cũng là người của Mặc Vĩ Bắc này”.
“Anh” Dung Âm tức đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-nguc-tu/3490236/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.