Tuy Vũ Hoàng Long biết mình không nên nói ra những lời nói đó xúc phạm cô, nhưng anh không thể chịu nổi khi nghĩ đến sẽ có một ngày nào đó cô sẽ rời xa anh.
Có thể ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra, vì anh đã rất chắc chắn như vậy……
Nhưng đối với trong lòng của anh thì vẫn luôn mang theo một tâm trạng đầy bất an đó.
Anh biết cô thuộc về anh, cô sẽ là vợ của anh.....Nhưng trái tim của anh vẫn đau đớn vẫn sợ hãi là sẽ mất đi cô......Mất đi người con gái anh yêu.
Cho dù Đường Cố Phong hay là Trịnh Nhược Thiên thì không một ai có thể chia rẽ anh và cô.
Trước đây cô là người của nhà họ Đường nên anh có chút đắng đo rất nhiều, nhưng sau khi cô ra tù....Thì mọi thứ của cô đã đều thuộc về nhà họ Vũ này.
Cô chính là người phụ nữ duy nhất nắm giữ tất cả chìa khóa của gia đình của anh.
Vũ Hoàng Long nhìn đôi môi của cô đã bị cô cắn đến nỗi tái nhợt đó,anh nhìn đến trong lòng quặn đau.Sự xót xa khiến anh rướn người lên hôn chặt đôi môi của cô, giọng nói anh có phần run run.
"Đừng....Em đừng tự hành hạ bản thân của mình....Anh xót lắm!"Cuối cùng anh cũng không thể nào đối xử tàn nhẫn với cô được.
Dung Âm nghe tiếng nói của anh, liền giựt mình mở mắt ra.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, cô cảm nhận cơ thể của anh có chút gì đó run rẩy.
Bàn tay Vũ Hoàng Long đang để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-nguc-tu/2703869/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.