Nhà họ Vương đã có hai, ba trăm năm lịch sử ở Giang Châu, là một gia tộc lớn đông người, cả gia tộc đều làm về ngành thời trang và tài chính. Nhà nằm trong một trang viên lớn ở vùng ngoại ô Giang Châu.
Trang viên này rộng bằng mười mấy mẫu đất, ngay cả khu vực xung quanh cũng được nhà họ Vương cũng mua lại hết. Cả trang viên được sơn sửa lại rất đẹp không thua kém gì trang viên lớn ở thủ đô và Kim Lăng.
“Không hổ là gia tộc lớn, Ngọc Đình, nhà họ Vương của em cũng xa hoa ghê”.
Sau khi vào trang viên, Nhạc Huy không khỏi cảm thán.
Trần Ngọc Đình cười chua xót, thở dài đáp:
“Xa hoa cũng là của nhà họ Vương, không phải của nhà em, thậm chí nhà em còn không sống nổi trong biệt thự”.
Giọng cô đầy khổ sở và bất lực, cả nhà họ chưa từng được đối xử công bằng hay được người khác tôn trọng trong nhà họ Vương.
Lúc này vì sắp đến tiệc mừng thọ của ông cụ Vương, con cháu nhà họ Vương và các khách mời từ khắp nơi tụ hội về đây để mừng thọ nên phòng khách trong viên trang đã chật kín.
Tình huống có hỏi cũng không còn phòng này, Trần Ngọc Đình khó xử nhìn Nhạc Huy:
“Chồng ơi, có lẽ chúng ta không có chỗ ở…”
Nhạc Huy khẽ cười rồi ôm Trần Ngọc Đình và nói:
“Vậy chúng ta ở khách sạn nhé, không nhất thiết phải ở nhà họ Vương”.
Nghe vậy, Trần Ngọc Đình vẫn cảm thấy áy náy.
Dù sao đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-ngot-ngao-thien-thien/2316553/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.