Chương trước
Chương sau
“Tôi giữ chặt rồi, ông mà rơi xuống thì tôi không chịu trách nhiệm đâu!”

Kỳ Phi nắm chặt lấy tay phải của người kia, bây giờ ông ta đang lơ lửng bên ngoài tầng thượng, tòa nhà này cao tới tám tầng.

Điều khiến Kỳ Phi cạn lời là bây giờ người đó còn vẫn cười được.

“Cậu đồng ý một yêu cầu của tôi, thì tôi lên!”, ông nhìn Kỳ Phi nói.

Kỳ Phi trừng mắt, mắng:

“Ông bị điên à, bây giờ tôi buông tay thì ông chết rồi, ông còn dám đưa ra yêu cầu với tôi?”

“Ông có tin bây giờ tôi buông tay, cho ngã chết con chó là ông không?”

Người kia bật cười ha ha:

“Cậu buông đi, buông rồi tôi xem cậu đi đâu tìm một tay súng bắn tỉa giao cho Tiêu Vân Long!”

Kỳ Phi nghe vậy, nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết, chỉ đành thỏa hiệp với ông ta:

“Tôi thật sự phục ông rồi, yêu cầu gì, có cái rắm gì mau thả đi!”

Người kia nói:

“Tôi muốn bái cậu làm sư phụ, cậu phải nhận tôi làm đồ đệ!”

Kỳ Phi nghe vậy, hơi khó hiểu nhìn ông ta:

“Đại ca à, tuổi này của ông cũng có thể làm bố tôi rồi, ông muốn bái tôi làm sư phụ hả?”

“Ông có thể bình thường chút không, mẹ kiếp mau lên đây, tôi sắp không giữ ông nổi nữa rồi!”

Người kia cười khẩy nói:

“Cậu không đồng ý thì buông tay đi, chết trong tay “Cái bóng” tiếng tăm lừng lẫy, tôi cũng cam tâm tình nguyện”.

“Kiếp sau chúng ta gặp lại!”

Kỳ Phi bị người này dây dưa không còn kiên nhẫn nữa, chỉ đành đồng ý ông, rồi mắng:

“Được rồi, được rồi, ông đây đồng ý với ông là được, mau lên đi!”

Vừa nói, Kỳ Phi dốc toàn lực, cứu người kia từ bên ngoài tầng thượng lên.



Nửa tiếng sau, hai người họ chạy đến ven một con sông, trong tay Kỳ Phi cầm một ống tiêm, nghiêm túc nói với ông:

“Bên trong ống tiêm này là một loại độc tố thần kinh, có thể làm tê liệt thần kinh của con người trong thời gian ngắn, đánh lừa đầu óc con người, tạo thành trạng thái giả chết tạm thời. Lát nữa tôi sẽ tiêm thuốc vào trong cơ thể ông, ông sẽ tạm thời rơi vào trạng thái giả chết”.

“Sau đó tôi sẽ điện thoại cho Tiêu Vân Long, bảo ông ta đích thân đến khám nghiệm tử thi. Đến lúc đó, có thể ông ta sẽ kêu tôi vứt xác ông xuống sông, có điều ông không phải lo, dòng nước của con sông này chảy xiết, đến lúc đó sẽ có người ở hạ lưu vớt ông lên”.

Người kia gật đầu với vẻ mặt dửng dưng:

“Tôi biết rồi, sư phụ”.

Thấy ông ta bình tĩnh như vậy, Kỳ Phi không nhịn được liền hỏi:

“Ông tin tưởng tôi như vậy, ông không sợ tôi thẳng tay giết chết ông à?”

Ông ta cười nói:

“Cậu sẽ không giết chết tôi, suy cho cùng bây giờ tôi cũng là đồ đệ của cậu. Còn nữa, súng của cậu đang ở chỗ tôi, cậu không biết tôi giấu ở đâu. Tôi chết rồi thì cậu đi đâu tìm súng đây?”

Kỳ Phi nghe vậy, lập tức nghiến răng nghiến lợi:

“Được, coi như ông lợi hại!”

Anh ta bảo người kia nằm xuống đất, sau đó tiêm ống ‘thuốc giả chết’ kia vào trong cơ thể ông ta.

Chỉ mấy phút ngắn ngủi, người kia đã nhắm hai mắt lại và ngừng thở.

Kỳ Phi thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Vân Long.

“Ông chủ, nhiệm vụ hoàn thành rồi, ông có thể qua khám nghiệm tử thi”.

“Nhưng thân phận của người này có thể sẽ khiến ông kinh ngạc, ông chắc chắn không ngờ được ông ta là ai. Bây giờ tôi đang…”

Sau khi nói địa chỉ cho Tiêu Vân Long, Kỳ Phi ngồi trên mặt đất, yên lặng chờ Tiêu Vân Long đến.



Một tiếng sau, dưới sự bảo vệ của bảy tám tên vệ sĩ, Tiêu Vân Long lái xe đến bờ hồ.

Sau khi xuống xe, mặt ông ta đầy kích động chạy về phía này, sau khi ông ta nhìn thấy mặt người kia, lập tức sững sờ.

“Không ngờ lại là hắn!”

Tiêu Vân Long hít sâu một hơi, khó tin nhìn gương mặt của người kia, khiếp sợ kêu lên.

Người kia không phải ai khác, chính là một trong số người hôm đó đã cùng Kỳ Phi đến công ty của Tiêu Vân Long để ứng tuyển làm vệ sĩ thân cận của Tiêu Vân Long.

Chính là người đàn ông trung niên đã đánh ngã tất cả mọi người, cuối cùng bại dưới tay Kỳ Phi. Sau đó Tiêu Vân Long đã chọn Kỳ Phi làm vệ sĩ thân cận của mình mà không chọn người đàn ông trung niên đó.

“Ông chủ, khi tôi biết ông ta chính là tay súng bắn tỉa kia, tôi cũng bị dọa hết hồn”.

Kỳ Phi bước đến gần và nhíu mày nói:

“Có điều, nghĩ lại cũng không lạ, xem ra lúc đó Châu Long đã thông đồng với bọn họ rồi, anh ta dẫn tay súng bắn tỉa đến chỗ ông, nơi nguy hiểm cũng là nơi an toàn. Chẳng qua bọn họ đã thất bại, lúc đó tôi cũng đến ứng tuyển, đánh bại tay súng bắn tỉa này, đảo loạn kế hoạch của bọn họ”.

“Nếu như lúc đó tôi không đánh bại ông ta thì hậu quả thật sự không lường được”.

Tiêu Vân Long cũng hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh đầy người, nuốt nước bọt, nghĩ lại đầy sợ hãi:

“Nếu lúc đó cậu không đến ứng tuyển thì chắc chắn cuối cùng tôi sẽ chọn ông ta làm vệ sĩ thân cận của tôi rồi”.

“Vậy đúng là cõng rắn cắn gà nhà mà, đoán chừng hôm ứng tuyển tôi đã bị chúng giết chết rồi. Tên Châu Long này đúng là quá độc ác! Hắn muốn dìm tôi vào chỗ chết!”

“Cái thằng khốn này!”

Trong lúc hoảng sợ, Tiêu Vân Long đã chửi rủa cả nhà Châu Long một lượt.

Kỳ Phi thở dài nói:

“Tôi đã điều tra rõ thân phận của người này rồi, ông ta là Kim Võ, rất nổi tiếng trong giới sát thủ trong nước. Cũng khó trách tên Diệp Huy kia thuê hắn, thân phận của người này, cao đến mười triệu, muốn thuê ông ta ra mặt ít nhất phải mười triệu tệ”.

Tiêu Vân Long gật đầu, chỉ vào Kim Võ dưới mặt đất hỏi:

“Vậy bây giờ… ông ta đã chết chưa?”

Kỳ Phi gật đầu: “Đương nhiên là chết rồi, tôi không đấu súng với ông ta mà đã đánh tay không một trận, cuối cùng lấy tiêm độc đâm chết ông ta”.

Tiêu Vân Long ngẫm nghĩ rồi liếc nhìn ‘cái xác’ của Kim Võ, thấy miệng ông đen sẫm, toàn thân đều là vết thương, quả thật giống như dáng vẻ sau khi đánh tay không rồi lại trúng độc mà chết.

Ông ta lại lén quan sát Kỳ Phi, quần áo Kỳ Phi đã rách mấy đường.

Ông ta liếc mắt ra hiệu một tên vệ sĩ, tên vệ sĩ kia vội vàng bước lên kiểm tra mạch đập hơi thở và cả nhịp tim của Kim Võ.

“Giám đốc Tiêu, người này đã chết hẳn rồi”, vệ sĩ kia bước đến gần và nói.

Tiêu Vân Long nghe vậy, lập tức cười ha ha, không ngừng vỗ vai Kỳ Phi nói:

“Tuyệt, Kỳ Phi! Cậu thật sự rất giỏi!”

“Tiêu Vân Long tôi rất ít khi khâm phục người khác, nhưng thanh niên như cậu, quả thực khiến tôi khâm phục. Cậu thật sự quá lợi hại, tiền đồ rộng mở!”

Kỳ Phi cười nhạt, nói:

“Cảm ơn ông chủ đã xem trọng tôi, ông đối xử với tôi cũng rất tốt, sau này tôi nhất định tận tâm tận lực bảo vệ sự an toàn của ông”.

“Tôi xử lý xác của tay súng bắn tỉa này trước, hay là ông về trước đi?”

Tiêu Vân Long nghe vậy, vội nói:

“Chuyện xử lý xác cỏn con này, sao có thể để cậu đi, lát nữa tôi bảo bọn họ khiêng xác tên này lên vùng núi hoang vu chôn là xong”.

Kỳ Phi nghe vậy, trong lòng lập tức hoảng hốt, nếu chôn người thì không phải là giả chết mà là chết thật rồi.

“Ông chủ, tôi thấy vứt thẳng xuống sông cho bớt chuyện, hà tất phải phiền phức khiêng đến núi hoang vu như vậy”, Kỳ Phi vội nói.

Tiêu Vân Long nghiêm nghị nói:

“Đúng là hơi phiền thật nhưng cái xác nhất định phải xử lý sạch sẽ. Chôn ở vùng núi hoang vu, ai biết được chứ? Nhưng nếu cậu muốn vứt xuống sông, cái xác kia nổi trên mặt nước, còn không phải bị người khác phát hiện thì sao? Như vậy mới rắc rối, đến lúc đó điều tra đến chúng ta, tuy tôi có thể giải quyết nhưng không cần phải làm vậy”.

Vừa nói, ông ta kéo Kỳ Phi chuẩn bị lên xe, bật cười lớn:

“Đi, chúng ta đi chúc mừng, ngày mai vận chuyển năm mươi triệu kia, tôi và cậu đều có thể an tâm rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.