“Đại ca, anh nói xem Kỳ Phi sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”
Trên đường phố yên tĩnh, Đoàn Thiên Hành đang đẩy một chiếc xe lăn, người ngồi trên đó là Nhạc Huy.
“Gặp nguy hiểm? Nguy hiểm gì?”
Nhạc Huy dựa vào lưng ghế, làn gió mát lạnh thổi đến đã thổi sạch vết máu trên người.
Nghe Đoàn Thiên Hành nói vậy, anh bật cười.
“Ngộ nhỡ anh ấy bị đám người Tiêu Vân Long phát hiện, nhà họ Tiêu lại có rất nhiều vệ sĩ”.
“Còn kế hoạch của anh nữa, có thể đảm bảo không có chuyện gì không? Ngộ nhỡ xảy ra sơ suất thì anh cũng chẳng thể lấy được năm mươi triệu”.
Đoàn Thiên Hành vừa đẩy Nhạc Huy về nhà vừa nói.
Nhạc Huy nghe vậy chỉ cười đáp:
“Cậu không cần phải lo lắng cho sự an nguy của Kỳ Phi, dù cậu ấy có bị Tiêu Vân Long nhận ra thì cũng sẽ không nguy hiểm. Từ nhỏ bản lĩnh của cậu ấy tốt hơn tôi, nói thật lúc bé đánh nhau với cậu ấy, tôi chưa thắng được lần nào đấy. Hơn nữa hai năm nay cậu ấy làm lính đánh thuê ở nước ngoài, ngày nào cũng tiếp xúc với mưa bom bão đạn”.
“Cậu ấy có thể sống đến bây giờ đủ để chứng minh năng lực tự bảo vệ và ứng biến của cậu ấy. Những vệ sĩ bình thường trong nước này làm sao có thể là đối thủ của cậu ấy được chứ?”
Đoàn Thiên Hành không khỏi bật cười khi nghe anh nói vậy:
“Thì ra những gì anh ấy nói là thật, lúc bé anh bị anh ấy ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-ngot-ngao-thien-thien/2316467/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.