Nhạc Huy bắt taxi, đưa Hạ Chi Dao về biệt thự của anh.
Đến tận lúc vào nhà, Hạ Chi Dao vẫn chưa tỉnh, có vẻ như cô đã say quá rồi.
“Tửu lượng của em kém mà còn uống nhiều như vậy”.
Nhạc Huy lắc đầu, giúp Hạ Chi Dao cởi giày đổi dép và bế cô lên tầng.
Hạ Chi Dao khá nhẹ, Nhạc Huy bế cô như bế một bé gái, chẳng nặng nhọc chút nào.
“Nhẹ thế này, ăn không khí mà lớn à…”
Nhạc Huy thì thầm, bế cô vào phòng ngủ cho khách.
Sau khi nhẹ nhàng đặt Hạ Chi Dao lên giường, Nhạc Huy định đứng dậy đắp chăn cho cô, không ngờ Hạ Chi Dao không buông tay, cô sống chết kéo Nhạc Huy và miệng không ngừng nói mơ.
“Đừng đi, đừng đi mà!”
Cô vừa nói vừa khóc, cả người run rẩy.
Nhạc Huy ngẩn người, nhìn dáng vẻ này của Hạ Chi Dao, anh biết chắc hẳn cô không có cảm giác an toàn.
Gia cảnh Hạ Chi Dao từ nhỏ đã không tốt, vì vậy có rất ít bạn bè. Có lẽ ở trường và sau khi đi làm cũng không có người thật lòng quan tâm cô.
Nhạc Huy không khỏi nhớ đến Liễu Nhược Hà ở thành phố Sở Châu xa xôi, Liễu Nhược Hà cũng giống hệt cô, chưa từng có được sự yêu thương của nhà họ Liễu. Vì vậy tính tình cô không tốt, đương nhiên cũng thiếu cảm giác an toàn.
“Anh không đi, em mau ngủ đi”.
Nhạc Huy thở dài, lau nước mắt đọng trên khóe mi Hạ Chi Dao, dỗ dành cô như dỗ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-ngot-ngao-thien-thien/2316395/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.