Tôn Minh Vũ lái xe đưa Trần Ngọc Đình đến khu dân cư, anh ta cũng không tiện đưa Trần Ngọc Đình lên nhà, anh ta đưa thuốc do bác sĩ kê cho Trần Ngọc Đình và tiễn cô xuống xe.
“Cô đừng lo lắng chuyện công việc, đợi khỏi bệnh rồi đi làm. Lần sau quay lại, cô đến bộ phận nhân sự báo cáo là được, tôi trả cô mười nghìn tệ tiền lương, sau này đừng vất vả như vậy”.
Tôn Minh Vũ dựa lưng vào xe, căn dặn Trần Ngọc Đình.
Nụ cười tỏa nắng và vẻ đẹp trai của anh ta, nếu là phụ nữ khác sợ rằng sớm đã đổ gục.
Trần Ngọc Đình không dám tùy tiện đón nhận lòng tốt của anh ta, vội vàng nói:
“Cảm ơn anh, tổng giám đốc Tôn”.
“Nhưng tôi có thể làm tốt công việc bây giờ, anh không cần sắp xếp công việc khác cho tôi”.
Tiền lương của nhân viên kinh doanh có một nghìn tệ, Tôn Minh Vũ trả cho cô mười nghìn. Cho dù cô không nghĩ nhiều nhưng cũng không dám nhận.
“Sao lại không cần?”, Tôn Minh Vũ không vui, cau mày nói: “Một mình cô dốc sức làm ở Thiên Hải, sau này còn phải nuôi con, bác sĩ nói với tôi cô không thể làm việc quá sức”.
“Với tư cách là tổng giám đốc của công ty, đương nhiên tôi phải nghĩ cho nhân viên. Cô cứ yên tâm làm việc, nhân viên nỗ lực cho công ty đương nhiên sẽ không bị bạc đãi. Điều này không chỉ dành cho một mình cô, tôi vẫn đối xử bình đẳng”.
Nói xong, Tôn Minh Vũ vào xe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-tra-thu-ngot-ngao-thien-thien/2316352/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.